Hai tuần trôi qua...
Thời gian đúng là qua nhanh như chớp ... Trong hai tuần này nhà tôi tạm thời có thêm người giúp việc mới thay cho chị Mai. Chị ấy tên Tâm, là người mẹ nhờ ở trung tâm.
Con Bò đã quen với sinh hoạt gia đình, không hiểu sao tôi là người chăm sóc nó nhiều nhất nhưng nó chỉ quấn quýt mỗi mẹ tôi. Sáng và trưa tôi phụ trách cho nó ăn, còn buổi chiều là mẹ lo.
Tôi thì hay dậy trễ nên thường không ăn trưa, thay vào đó là ăn xế... Lúc nào tôi ăn thì sẽ cho con Bò ăn luôn. Vốn định nhờ chị Tâm nhưng nghĩ lại thú cưng của mình, mình nên chăm sóc thì đúng hơn, chị ấy chỉ làm bán thời gian nên cũng rất cực.
Khoan đã... Lẽ nào là ...
Chạy nhanh đến ôm nó...
" Tao sai rồi... Tao đã luôn để mày đói... tao hứa ngày mai sẽ cho mày ăn nhiều hơn... huhu..."
Đang mang tâm trạng lấy lòng con cún nhà mình thì chuông điện thoại reo...
Reng...reng...
" Thật là... ai thất đức vậy..."
- Alo.
- Đoán xem tớ là ai?
- Không biết!
Một hồi im lặng...
- Nếu không nói gì thì tôi cúp máy đây!
- Là tớ, Kiệt đây.
- Kiệt là thằng nào?
- Cậu đừng đùa nữa, giận đó...là Tuấn Kiệt đây.
" A...chết..."
- Ha ha tớ đùa đấy!
" Mấy ngày sống an nhàn vừa qua làm tôi quên mất mọi chuyện... Sao tôi lại quên những điều quan trọng vậy chứ".
- May mà cậu nhận ra sớm đó nếu không tớ không đưa quà cho đâu!
- Á... cậu về nước rồi sao?
- Ừ, mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/134842/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.