Hai người đối diện nhau vài giây ngắn ngủn với Giang Tiểu Nhạc mà nói lại giống như đã qua mấy năm, trên mặt cậu không có gì biểu tình, chỉ nhìn chằm chằm, nhìn nam nhân kia thúc giục Trần Thúc đi, Trần Thúc cười cười, ôm tay đối phương, nói: "Đi a."
Một bước, hai bước, lâm tiến hàng hiên, tựa hồ là Giang Tiểu Nhạc ánh mắt quá bức người, kia nam nhân t*ng trùng thượng não cũng nhịn không được nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái, nói: "Thằng nhóc nhìn cái gì, đến tìm Trần Thúc sao?"
Trần Thúc lười biếng mà cười nói: "Tìm tôi cái gì, không cần quan tâm đến hắn."
Người nọ ái muội cười một cái, lại nhìn mắt Giang Tiểu Nhạc, thiếu niên tuổi còn nhỏ, có khuôn mặt xinh đẹp, ánh trăng bao trùm, mặt mày trong sáng thanh tú, tròng mắt đen như mực lộ ra vài phần lạnh lẽo, làm người khác không thoải mái. Người nọ khiêu khích, nhéo mông Trần Thúc, dán vào lỗ tai hắn nói: "Kêu lên cùng nhau chơi?"
Trong mắt Trần Thúc xẹt qua một tia không hài lòng, không nóng không lạnh mà nói: "Hắn vị thành niên."
Nam nhân kia hậm hực mà chặt đứt ý niệm, còn chưa kịp nghĩ nhiều, cả người đã bị đạp một cái, rất dùng sức làm y lảo đảo vài bước trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất.
Trần Thúc không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc thật dám động thủ, sắc mặt khó coi, cả giận nói: "Giang Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc mặt không biểu tình mà nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói gì, hung hăng đá vào chân còn lại của nam nhân kia. Cậu rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-sach/595421/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.