Giang Tiểu Nhạc mới sờ soạng một chút, tay đã bị Trần Thúc hất ra, hắn mặt không biểu tình nói: "Nhóc không cần quan tâm."
Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt đen như mực lên, trầm tĩnh mà nhìn Trần Thúc, nói: "Ai làm?"
"Khách, ba ba," Trần Thúc thuận miệng nói, hắn nhìn Giang Tiểu Nhạc bộ dáng, nói: "Nhóc chỉ là một đứa trẻ hỏi nhiều như vậy làm gì, tràn lòng hiếu kỳ như vậy, có phải quá rảnh không?"
Giang Tiểu Nhạc cứng họng, cậu uống một ngụm tào phớ, bỏ thêm mấy muỗng đường trắng, đường hoá, tào phớ cũng ngọt hơn. ??u?ện ha? luôn có tại ﹛ t ? u m t ? u ? ? n﹒vn ﹜
Trần Thúc mắt nhìn thấy thế cảm thấy hoảng, hắn nói thầm: "Nhóc vậy mà thêm nhiều đường trắng, ngọt muồn chết."
Giang Tiểu Nhạc múc một muỗng đưa đến trước mặt Trần Thúc, nói: "Thử một chút?"
Trần Thúc kiên quyết nói: "Không ăn."
Giang Tiểu Nhạc thất vọng, liền đưa muỗng vào trong miệng mình, còn múc một muỗng từ trong chén Trần Thúc. Trần Thúc chau mày, nói: "Giang Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc nhàn nhạt nói: "Thử một chút"
Trần Thúc: "...... Thử cái rắm, nhóc mẹ nó sẽ không ăn cay."
Giang Tiểu Nhạc uống hơn phân nửa muỗng tào phớ, hòa tan trong miệng cậu mùi vị cay, nói: "Anh như thế nào mà biết?"
Trần Thúc cười lạnh nói: "Ông đây còn không biết nhóc?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn mắt Trần Thúc, khóe miệng lại giương lên. Giang Tiểu Nhạc mấy năm nay lớn mau, vóc dáng cao lớn, đuôi mày lông, khóe mắt cũng nẩy nở, xinh đẹp lại tăng thêm vài phần, hiện giờ, đang che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-sach/260494/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.