Nghe thấy lời này của Lật Đình, mặt Phương Hòe Ninh càng đỏ thấu, nào có không biết ngượng mà ở lại, ngay lập tức sốt ruột cuống quít đi ra khỏi phòng bếp.
Có điều Lật Đình không cho hắn thời gian tỉnh táo quá lâu đã bưng hai đĩa mì xào đi ra, cùng ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Cậu dùng mì ăn liền, nhưng không dùng gói gia vị bên trong, mà tự thêm gia vị, đẩy một đĩa đến trước mặt Phương Hòe Ninh, cầm lấy một đĩa khác bắt đầu ăn.
Phương Hòe Ninh nhìn đồ trong đĩa, dăm bông hồng hồng và trứng gà màu vàng cam, cộng thêm mùi thơm lừng của mì xào, quả thực khiến người ta thèm nhỏ dãi. Mà sau khi gắp một miếng nếm thử càng cảm thấy những thức ăn ngoài mình mua ở nơi khác kia đúng là biến thành thức ăn của heo.
“Mùi vị không tệ.” Nuốt một miếng to, Phương Hòe Ninh cố gắng duy trì tướng ăn nhã nhặn lịch sự đưa ra đánh giá kiềm chế cho công sức lao động của Lật Đình.
Lật Đình nói: “Ở chỗ cậu có ít đồ quá, chỉ có thể nấu như vậy.”
Phương Hòe Ninh suýt nữa tiếp lời một câu “Vậy lần sau trước khi cậu đến tôi nhất định sẽ mua đầy đủ”, sắp đến bên miệng mới nhận ra không thích hợp, cắn răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng cùng với mì.
Lật Đình không nghĩ một đằng nói một nẻo như hắn, sóc con kích hoạt hoàn toàn kỹ năng, xì xụp hơn phần nửa đĩa xuống bụng, lúc còn hai miếng, đũa của cậu chậm lại, nhự nhàng cuốn mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/2194366/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.