Cách giờ tan chiều còn có mười lăm phút, Thẩm Diệc Chu liền thấy ở bên ngoài cửa sổ đằng sau có một quả đầu quen thuộc, hết lắc bên này lại lắc tới bên kia, thỉnh thoảng còn nhón chân ngó vào trong, không hề sợ hãi trơ mắt nhìn mấy bạn học sinh ngồi hàng cuối.
Thẩm Diệc Chu tăng nhanh tốc độ làm bài, như thể muốn làm xong cả bài tập cho tối nay luôn.
Lúc chuông tan học vang lên, cái chỏm tóc đó vội vàng lao lên phía cửa trước, giả bộ làm đại ca trường học lãnh khốc, dò nhìn đám đông đang ùa ra như cá. Thẩm Diệc Chu đã sớm đi ra từ cửa sau, khoanh tay nghiêng người dựa vào lan can nhìn cậu.
Mắt thấy mọi người trong lớp đã đi về hết, Ngu Cẩm Văn không thể duy trì nổi dáng vẻ lãnh khốc nữa, ló đầu vào trong lớp nhìn, thế nhưng trong lớp chẳng có bóng ai, Ngu Cẩm Văn nhất thời sợ hãi, giận đến tê liệt cả người.
Cậu lại bị "bồ câu" rồi!!
Ngu Cẩm Văn phẫn nộ xoay người, xoay thế nào lại lọt vào trong lòng người khác, mũi bị đập phát đau.
Thẩm Diệc Chu hơi cúi người xuống nhìn cậu xoa xoa mũi, nhẹ giọng hỏi: "Tìm ai thế?"
Ngu Cẩm Văn không nói chuyện, chỉ che mũi lẳng lặng nhìn hắn.
Một tên trẻ trâu nghịch ngợm bỗng dưng lại yên tĩnh khác thường. Thẩm Diệc Chu thấy hai mắt cậu đảo đảo giảo hoạt, thầm nghĩ không ổn nhanh chóng tránh đi. Nhưng Ngu Cẩm Văn đã nhanh hơn hắn một bước, dùng răng cắn lên mũi hắn một cái.
Cắn không đau mấy, chẳng qua có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phuc-toi-lam/219018/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.