Dì Ngô kinh dị nói: “Không có lưỡi?!” 
Trụy Nhi giật thót mình, bộ dáng nom không chịu nổi: “Nương nương người cũng nhìn thấy ư? Thật là khủng khiếp quá! Miệng cô ta trống trơn, không có gì cả! Cô ta… cô ta…” 
“Mai Phi điểm nào cũng giống như nàng, cái gì không giống nàng, nàng ấy cũng cố sức bắt chước nàng.” 
Nếu Khúc Mị trước kia thật sự là một thích khách, mà nàng ta vì muốn giống tôi, dùng thuật đổi da, thậm chí thay đổi dung mạo, thay đổi tính cách? 
Mà giọng nói không cách nào thay đổi, nên nàng ta… Cắt lưỡi của mình? 
Ý nghĩ này để khiến tôi toàn thân rét run, tôi nói: “Bất kể nói thế nào, giờ Khúc Mị là hiềm nghi vô cùng lớn… Được rồi, chuyện này để sau lại truy cứu, chúng ta tế bái sư phụ trước đi hẵng.” 
Trụy Nhi có lẽ cũng cảm thấy Khúc Mị hơi doạ người, liên tục gật đầu, bắt đầu bày đồ cúng trước. Tôi và sư huynh cung cung kính kính dập đầu ba cái với sư phụ, lại kính ba nén hương lửa, thở dài, đứng lên nhìn mộ sư phụ. 
Tôi nói: “Sư phụ, chuyện hung thủ đã có manh mối, tin rằng rất nhanh thôi là có thể báo thù cho người… sau đó, chính là báo thù cho Giáng Mục.” 
Sau khi hồi cung trong, tôi i thẳng đến thư phòng của Chung Trần. 
Lúc này, chàng nhất định ở thư phòng. 
Quả nhiên, cửa chiến trường ngoài thư phòng nói tôi đúng. Chung Trần đang nghị sự cùng người khác trong thư phòng. Tôi đứng ngoài cửa thư phòng, Trụy Nhi vừa mới chuẩn bị hô “Hoàng hậu nương nương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu/1130176/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.