Dự đoán của Trụy Nhi quả nhiên không sai, Long Thần đến quỳ chưa đầy hai ngày, tuyết liền bắt đầu rơi, mới đầu còn là sợi tuyết thô nho nhỏ, đến buổi trưa liền bỗng nhiên lớn hơn, giống y như lông ngỗng. Tôi khoác áo khoác thật dày, chống một cái khe hở nho nhỏ trên cửa sổ, qua khe hở nhìn ngọn cây cọng cỏ bên ngoài dần dần bị nhuộm thành màu trắng. 
Chẳng bao lâu sau Trụy Nhi bưng canh nóng tới, thấy tôi còn đứng bên cửa sổ, đặt canh xuống, gào to nói: “Nương nương! Sao người có thể ngồi tại bên cửa sổ được, sẽ lạnh đấy!” 
Tôi lắc đầu: “Lúc tuyết rơi, lại không lạnh lắm … em bưng canh đến đây đi, ta uống rồi, thì càng không sợ lạnh nữa.” 
Trụy Nhi hết cách, đành phải lẩm bẩm đem thuốc qua cho tôi, tôi đón lấy, nhấp từng ngụm, dạ dày ấm lên, tay cũng nóng hơn chút, mà ngoài cửa sổ cảnh trí cũng càng thêm trắng xóa, Trụy Nhi lo âu nói: “Nương nương đừng cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trắng quá, nhìn lâu không tốt cho mắt đau ạ.” 
Tôi nói: “Biết rồi, ta đang cố gắng tìm một nơi có sắc màu hơn để nhìn đây…Ừm, hơi mệt mỏi, được rồi.” 
Tôi thở dài, buông cửa sổ xuống, ngồi trên ghế ngẩn người. 
Trụy Nhi nói: “Nương nương rất thích tuyết sao?” 
“Đúng đấy, trước kia ta từng đi qua biên tái, nơi đó rất sớm đã bắt đầu có tuyết rơi, tuyết còn lớn hơn bây giờ.” 
Tôi khá là hoài niệm, “Trời luôn luôn âm u, không biết lúc nào sẽ sáng, lúc nào sẽ lại có tuyết rơi. Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu/1130175/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.