Buổi trưa ngày thứ hai, Vinh Cẩn Du hôn mê gần hai ngày một đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại.
"A,... nước,... nước." Việc đầu tiên nàng muốn làm sau khi tỉnh lại đó là uống nước.
"Thiếu gia, người đã tỉnh, chờ một chút ta đi rót nước."
Vào ban ngày, nhóm người Hoa Nhu cách một lúc sẽ đến thăm, sợ thời điểm quan trọng khi Vinh Cẩn Du tỉnh dậy thì mình lại không ở đây. Tiêu Duẫn cũng vừa mới tới, chợt nghe thấy thiếu gia tỉnh dậy muốn uống nước. Một bên vội chạy đến bàn rót nước, một bên vận Thiên Lý Truyền Âm* để thông tri cho nhóm người Kinh Nhược Ly đang ở cách đây không xa.
*Thiên Lý Truyền Âm Thuật là một loại âm công có thể đứng cách xa vài dặm mà nói cho đối phương nghe như gần trong gang tấc.
Tiêu Duẫn đỡ Vinh Cẩn Du ngồi dậy, đưa nước sau đó dò hỏi: "Thiếu gia, người cảm thấy thế nào? Có cảm thấy tốt hơn không?"
Tiêu Duẫn đỡ Vinh Cẩn Du uống nước xong, thấy thiếu gia có thể nói chuyện liền hỏi thăm.
"Không sao, tốt hơn nhiều rồi." Vinh Cẩn Du vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, suy nghĩ còn chưa rõ ràng liền trì độn trả lời vấn đề của hắn.
Sau đó yên tĩnh suy nghĩ về chuyện tình phát sinh trước đó.
"Vinh Ngọc, ngươi tỉnh rồi sao, làm chúng ta lo lắng gần chết. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?" Kinh Nhược Ly tới đầu tiên, khôi phục bản tính lải nhải dong dài hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu-nam-xua/3556626/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.