Một tên mặt sẹo chỉ vào hai người, cười lớn nói: "Ai u, hai tiểu ca này lớn lên cũng không tệ nha."
Một đám lưu manh này đi ngang qua thấy Vinh Cẩn Du cùng Cố Nhạ Nhan ngồi trong đình, trong lòng liền sinh ra ý đùa bỡn.
Tướng cướp? Là Cướp của hay cướp sắc? Đây là ý niệm đầu tiên chợt lóe lên trong đầu Vinh Cẩn Du khi thấy bọn họ.
Vinh Cẩn Du ngơ ngác nhìn thoáng qua bọn họ, lại ngơ ngác nhìn thoáng qua Cố Nhạ Nhan đang trấn định, thản nhiên tiếp tục ngồi uống trà, có chút do dự: Nên động thủ không? Hay là không nên động thủ?
Qua nửa ngày, khi thấy đối phương ngày càng cười kiêu ngạo, Vinh Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, nói: "Cây không có vỏ tất nhiên sẽ chết, người không da không mặt mũi thiên hạ vô địch, đây chính là dùng để nói các ngươi đi?"
Sau khi suy nghĩ ngàn vạn lần, Vinh Cẩn Du dứt khoát kiên quyết hạ quyết tâm rằng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Huống chi Cố Nhạ Nhan bên cạnh cũng là một cao thủ, tuy rằng hai người các nàng cách nhau khá xa.
"Tiểu tử, vừa rồi ngươi mới nói cái gì? Ngươi nói lời này là có ý gì?" Một đám lưu manh kia nghe thấy Vinh Cẩn Du nói bọn hắn không da không mặt mũi, nhất thời toàn bộ đều cảm thấy vô cùng kích động.
Vinh Cẩn Du lại quay sang liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Ta có ý gì? Loại từ ngữ không biết xấu hổ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu-nam-xua/3556622/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.