Thu lại nụ cười, Vinh Cẩn Du bước xuống ngựa, nói: "Ách, vừa rồi nghe được Cố huynh đánh đàn, nhất thời mê mẩn, giờ mới biết Cố huynh có tài đánh đàn phi phàm a."
Lúc ấy Cố Nhạ Nhan quay lại mỉm cười, khi Vinh Cẩn Du muốn bước tới mới phát hiện chính vừa nãy mê mẩn, quên cả xuống ngựa. Nhất thời rối rắm, hơn nữa vừa rồi thất lễ nhìn chằm chằm Cố Nhạ Nhan, liền hơi có chút đỏ mặt.
Cố Nhạ Nhan nhưng thật ra lại không để ý lắm, vẫn lễ phép khách khí, nói: "A, cầm nghệ [khả năng đánh đàn] của ta chỉ là tầm thường mà thôi, ngày đó ở Tây Tử Các vừa nghe Vinh huynh đàn tấu, lập tức liền tự cảm thấy hổ thẹn."
Lúc nãy nàng thấy Vinh Cẩn Du có hơi ngẩn người, cho rằng hắn là đang nghĩ tới người trong lòng, liền lơ đễnh cho qua.
Vinh Cẩn Du thấy nàng khiêm tốn, cười nói: "Nào có, cầm nghệ của ngươi nếu không có hơn mười năm kinh nghiệm sao có thể đàn cảm xúc như thế được." Nàng nhìn trời, nói: "Chúng ta đừng đứng ở chỗ này nữa, nắng mặt trời như lửa, vẫn là nên vào trong đình ngồi đi."
Cố Nhạ Nhan gật đầu, cùng Vinh Cẩn Du đi vào trong đình.
Nàng vừa đi vừa cảm thán hoa sen Tây Hồ mấy ngày liền đẹp không sao tả được, nói: "Hà vật túy hà hoa, noãn phong nguyên tự tửu, thử địa hữu Tây Hồ, câu lưu bất khẳng khứ. Liên thiên tiếp thủy đích hà hoa tiên nộn dục tích, giá Tây Hồ mỹ cảnh khả chân thị nhượng nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu-nam-xua/3556621/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.