Ái Chi cắm tất cả cây nến vào chiếc bánh, vì trong bóng tối nên thao tác có hơi chậm chạp hơn. Cô châm ngòi lửa, không gian bừng sáng, làm sáng lên khuôn mặt thanh tú đầy sức sống của hắn. Hình như tâm trạng hắn có chút dao động hay chẳng qua là do ánh nến le lói trong không gian tĩnh mịch mà ánh mắt của hắn không còn lạnh lùng và đầy sắc nét nữa...
- chúc anh sinh nhật thật vui vẻ!
- sao cô lại biết điều này?
- tôi...à, nội đã đưa tôi tấm hình... còn ghi cả ngày sinh của anh ở đó nữa
- từ nay đừng tự tiện lấy đồ người khác như vậy, cô ra khỏi phòng đi, tôi cần được nghĩ ngơi
Cánh cửa đóng sầm lại, bên ngoài ánh sáng khắp nơi nhưng cái cảm giác trong tim cô vừa day dứt điều gì! Bản thân cố gắng không để tâm đến bất kì điều gì vì phải biết thân phận và nơi của mình đang đứng ở đâu... Đứng trước cánh cửa vừa khép, mắt cô vẫn không rời nó, cô biết cô không nên nói những lời như lúc nãy, củng không được lấy thứ gì từ nhà họ Bạch đưa cho... Tất cả những thứ đó, ngay cả cô có đánh đổi cả tuổi đời của mình cũng không trả được
Cô lấy trong túi ra tấm ảnh vừa nãy, bỏ nó xuống khe cửa trước phòng.... Rồi lặng lẽ đi đến phòng khác
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vĩ Ngạ đã đặt chân đến nơi. Trong lòng cô có chút phảng phất u buồn. Cô mong rằng lá thư đó Bạch Cẩn Phong đọc được và tha thứ cho cô.
- tiểu thư, người mau vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/221403/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.