Hắn không nói không rằng đi thẳng đến phòng làm việc. Hôm nay tâm trạng hắn không được tốt, đúng là không được tốt và chắc chắn là như thế.
Cửa phòng đóng sầm lại, người hầu đứng bên ngoài đều im phăng phắc, chỉ dám cúi mặt xuống không ai hó hé nữa lời
Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc áo xuống ghế, ngồi dang hai tay bắt chân chéo lại, đọc lá thư mà Bạch Cẩn vừa trao lúc nãy. Mày hắn nhíu lại, ánh mắt hướng chăm vào nó, bàn tay trái hắn vò lá thư lại vứt sang một bên
"Bạch Niên Tử, hôm nay là sinh nhật của anh rồi nhỉ? Vậy là đã 7 năm ta bên nhau, cùng nhau đón những sinh nhật trước rồi, anh phải thật hạnh phúc đấy nhé! Xin lỗi anh, năm nay có lẽ em không ở cạnh anh được, em phải chuẩn bị với gia đình cho chuyến lưu diễn ngày mai nhưng anh yên tâm, em hứa là những ngày sau khi em về, em sẽ cùng anh bù đắp lại ngày hôm nay - Yêu anh - Vĩ Ngạ"
Thật ra, trong suốt những năm cả hai người bên cạnh nhau, những dịp quan trọng nhất, Vĩ Ngạ đều không có mặt để ở cạnh Niên Tử. Vĩ gia có dạy, những con cháu của họ, sự nghiệp và tiền đồ của gia đình ưu tiên hơn mọi thứ, đương nhiên là dù cho cô có vùng vẫy, chống trả thì cũng chẳng còn cách nào khác
- em... lại một lần nữa...
Hắn đặt tay lên vùng thái dương, xoa xoa... Nỗi buồn này cứ mãi vấn vương hết ngày này qua tháng nọ, có phải tình cảm của hắn quá nhạt nhòa nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/221402/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.