Hắn dễ dàng để cô đi như vậy? Có thật là thế không?
- anh... anh chắc là để tôi đi chứ?
- hình như cô nghĩ hơi nhiều về mối quan hệ này thì phải. Tôi ký xong rồi đây, cô giữ lấy nó
- anh không...hỏi lý do vì sao à?
Hắn dừng lại. Đúng! Đáng lẽ ra hắn phải hỏi cô vì sao lại muốn kết thúc sớm, vì sao chỉ mới gặp nhau bấy nhiêu đó thời gian mà lại đưa ra quyết định này. Hắn đã nhờ một số nguồn tin điều tra, số tiền cô nhận được từ hắn, cô dùng vào việc đưa vào các trại mồ côi ở khắp nơi, cô không hề giữ riêng cho bản thân mình một chút gì từ phần hắn đưa cho.
Hắn còn biết đến một tin, hắn nghĩ cô hình như chưa biết đến. Mẹ cô vừa mất trong cơn đột quỵ vài ngày trước. Có lẽ Bạch Cẩn cũng biết việc này nhưng chắc đã che giấu vì không muốn cô biết.
(Theo luật lệ của thời này, người con gái kết hôn với một gia tộc thì sẽ không được để tang cho gia đình của mình, chỉ được trở về viếng thăm và quay lại nhà chồng sau ngày hôm đó)
Hắn gượng giọng, thở dài rồi nhìn cô. Hàng mi cô vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt vừa rồi. Đúng là cô che giấu cảm xúc rất giỏi nhưng cô đâu thể nào cao tay hơn hắn trong việc nhìn thấu cảm xúc của người khác.
- dù hết hợp đồng, nhưng nếu cô muốn, cô vẫn có thể ở đây.
- tôi... muốn trở về nhà mình
- tùy cô vậy! Cô đừng lo, mọi việc sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/1112013/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.