Tiếng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bạch Cẩn bật dậy. Bác sĩ đến và nói có phần hơi trách móc
- anh làm chồng kiểu gì vậy hả? Vợ mình mang thai đã hơn 4 tuần mà anh không biết sao?
- mang thai...? Cô ấy...
- hazz... chả trách được vì sao cô ấy lại bị suy nhược cơ thể vì không dùng đủ chất, lại còn có tình trạng lo âu thiếu ngủ... Nếu như cứ lặp lại tình trạng này, cái thai có thể sẽ không giữ được và còn ảnh hưởng đến cô ấy. Anh lo mà bảo vệ và quan tâm vợ mình.
Trong lòng anh vừa mừng vừa giận. Tại sao anh mình lại có thể để cô ấy chịu ấm ức như vậy khi đang mang thai mà chẳng một ai biết! Chắc hẳn, Ái Chi đã gánh nhiều u tư mà không thể chia sẽ với mọi người xung quanh vì sợ sệch mọi thứ diển ra.
Anh bước vào căn phòng Ái Chi đang nằm. Cô ngủ ngon lắm. Có lẽ đây là đêm đầu tiên trong suốt thời gian qua cô được ngủ một giấc trọn vẹn và ngon lành đến thế. Anh ngồi cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó. Ánh đèn làm bừng sáng khuôn mặt tinh tú của cô trước mặt anh. Anh mĩm cười, nụ cười ấm áp dành cho cô như thuở ban đầu cả hai vừa mới gặp.
- yên tâm! Nhất định anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em. Nhất định là như vậy, em đừng lo.
Sáng hôm sau
Cô không biết vì sao mình lại nằm ở đây. Lại còn thấy bên cạnh mình là Bạch Cẩn nữa chứ. Bối rối nhìn xung quanh, nhưng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/1112012/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.