“ Dư Chúc…Dư Chúc?” Ngô Lương Phàm lúng túng kêu một tiếng.
“ ….”
“ Dư Chúc, tôi, để tôi lấy quần áo cho cậu được rồi.”
“…”
“ Này, cầm đi, này….cậu bị làm sao vậy?” Ngô Lương Phàm lấy quần áo đưa cho cậu, mà Dư Chúc vẫn ngây ngốc đứng đó.
“….”
“Dư Chúc…”
“ Anh mua cho bạn gái anh sao?” Sau khi bất động nửa ngày Dư CChúc đột nhiên nói một câu như này.
“ Tôi không có bạn gái…Tôi chỉ thích cậu thôi.”
“….”
“ Dư Chúc? Cái này, là hàng tồn trong cửa hàng!” Sau nửa ngày Ngô Lương Phàm mới đưa ra được một cái đáp án, làm cho cả khuôn mặt của cậu cũng ngượng ngùng đỏ hết cả lên.
Dư Chúc nhìn thấy khuôn mặt như đang chịu ủy khuất của anh, liền phì cười một tiếng, nhìn chủ cửa hàng đang đứng thẳng tắp ở trước mặt, giống như là một đứa trẻ bị hiểu lầm vậy, nghiêm túc vô cùng.
“ A, biết rồi, Thanks.” Dư Chúc cầm quần áo liền mặc lên người luôn, vừa nói, “Hôm nay em với anh ngủ chung một chỗ sao?”
“….”
“ Ai, có được hay không……?” Dư Chúc nhíu mày, lão bản thật sự là anh nên đi soi gương đi, mặt mũi giống như là vừa ăn phải mướp đắng vậy.
“ Được a được a được a được a!”
“…” Được, lúc này lại giống như là vừa ăn được mật dưa vậy.
Ngô Lương Phàm rất vui vẻ mà đưa gối cho Dư Chúc, Dư Chúc cùng không khách khí, nằm xuống liền ngủ mất. Ngô Lương Phàm lại xấu hổ, vẫn mở ti vi lên, qua rất lâu, mới mở miệng:
“ Dư Chúc?”
“….”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-em-tham-men-anh-sao/103363/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.