“Đây là gì thế?” Tưởng Dao vừa đánh răng, vừa cầm lấy lọ thuốc trên bồn rửa tay, đi vào phòng khách, hỏi Vương Trí Vĩ đang đi giày ở cửa.
Trên lọ thuốc không có dán nhãn, viên thuốc bên trong màu trắng, cô đoán có lẽ là thuốc ngủ.
Vương Trí Vĩ nhìn thoáng qua, quả nhiên nói: “Là thuốc ngủ của anh.”
Nói xong, anh ta tiếp tục cúi đầu buộc dây giày, rồi đứng dậy cầm lấy lọ thuốc từ trong tay cô, bỏ vào cặp tài liệu.
“Hôm nay anh đi Quảng Châu công tác.” Anh ta nói, “Ngày kia về.”
Tưởng Dao hơi ngạc nhiên, nhưng đêm qua cô mới trở về, cho nên không nhớ cũng là bình thường. Cô nhìn anh ta phải đi, vội vàng quay lại nhà tắm, đánh răng xong, chạy ra, gọi anh ta đang định đi ra cửa.
“Ngày kia khi nào anh trở về?” Cô hỏi.
“?” Dường như anh ta hơi bất ngờ, “Buổi chiều.”
“Vậy…” Cô cố lấy dũng khí, “Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nhé, tôi… có chuyện muốn nói với anh.”
Anh ta nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp, như thể kinh ngạc hoặc là đang đoán gì đó.
“Được.” Vương Trí Vĩ gật đầu, xoay người đi ra cửa.
“Có chuyện gì… tốt à?” Vào buổi trưa, Tần Duệ lững thững đi đến, ngồi xuống, nheo mắt quan sát Tưởng Dao.
“?” Cô ngẩng đầu, vừa nhai thức ăn vừa không hiểu gì nhíu mày.
Anh ta vươn ngón trỏ, khuya mấy cái trong không trung: “Cả khuôn mặt cô đều đang cười.”
“Có à?” Cô kinh ngạc.
Tần Duệ nheo mắt, quanh mắt đều là nếp nhăn: “Có.”
Cô không biết phải thuyết phục anh ta thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khuc-tinh-ca/89289/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.