“Buổi chiều lúc tôi đi mua bánh su kem ngon muốn chết kia, em đi đâu thế?” Chúc Gia Dịch hỏi.
Tưởng Dao trở mình, suy nghĩ hỗn loạn, sở dĩ cô cảm thấy Chúc Gia Dịch trẻ trung không chỉ vì khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, mà là … sau khi trải qua mây mưa cậu vẫn có tinh thần sáng láng như vậy. Còn cô ngoài ngủ ra thì không muốn làm gì hết, cho dù là nhích người hay là động não.
“… Không đi đâu hết.” Lúc này, cô luôn lựa chọn trả lời qua quýt cho xong.
“Lừa người.” Cậu lại bắt đầu không chịu buông tha, nhéo lưng cô, “Rõ ràng tôi nhìn thấy em từ trong bưu điện đi ra.”
“À.” Cuối cùng cô đã nhớ ra, “Tôi đi mua tem.”
“Làm gì?”
“Sưu tập tem đó.” Cô trợn trừng mắt, “Nếu không thì sao?”
Chúc Gia Dịch nhìn cô, dường như rất nghi ngờ.
“Nhìn mặt tôi không giống người sưu tập tem sao?” Cô ra vẻ bình tĩnh nói.
Cậu nhíu mày: “Em nói ở khía cạnh nào?”
“…”
“Thế tem đâu?” Dường như cậu muốn hỏi ra được gì đó.
“Tem…” Cô hơi ngớ người mới đáp, “Không mua được.”
Ánh mắt cậu càng tràn ngập sự nghi ngờ.
“Tôi vốn muốn mua tem có liên quan đến “Thư tình”, nhưng không có.” Cô nói.
“Thư tình?”
Cô khinh thường: “Một bộ phim điện ảnh, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu chưa xem đâu. Bởi vì bộ phim này không thuộc về thời đại của cậu, cũng không phải là loại phim đàn ông thích xem.”
Cô nói như vậy lại khiến cậu có hứng thú: “Nói về gì thế?”
Tưởng Dao thở dài, hơi khóc không ra nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khuc-tinh-ca/89288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.