Ngày hôm sau, Cố Linh Nhan tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ tung, cô đi nôn một trận rồi nằm lười trên giường đến tận giữa trưa mới dậy. Đơn Cảnh Xuyên đáng thương đã phải nằm trên sô pha cả một đêm, sáng sớm mùa đông còn phải dậy còn phải giúp người nào đó ói đến chết đi sống lại rửa mặt, sau khi tắm nước lạnh xong còn phải xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Hôm qua Cố Linh Nhan đã đùa bỡn lưu manh thế nào cô hoàn toàn không nhớ rõ nữa, đến sáng nay lúc ăn bánh tiêu thơm phức cô mới nhớ đến, hỏi: "Sao anh vẫn ở đây mà chưa về nhà?"
Đơn Cảnh Xuyên thở dài một hơi, suýt chút nữa hộc máu, anh vuốt mi tâm, lạnh lùng nói: "Tối hôm qua em say khướt rồi gọi tôi tới."
Cái người hôm qua còn khóc như kiều người được làm bằng nước mắt, vừa mới ngủ dậy xong thì quên sạch sành sanh không chịu yếu thế, nhảy dựng lên cãi: "Em say khướt?! Lão tử đây ngàn chén không say nhé!"
Gân xanh trên trán anh giật giật, bước qua từ chỗ sô pha, nhìn cô từ trên cao.
"Anh làm? Làm gì?" Miệng cô còn ngậm bánh, ấp úng: "Đừng tưởng anh là bạn trai em là có thể bảo lực!"
Đơn Cảnh Xuyên bị cô chọc cười, nhớ lại tối qua con có người nào đó dùng sức mạnh ở dây đấy, giờ còn đổi trắng thay đen. Đôi mắt cô như những hạt trân trâu khẽ liếc, bỗng nhiên cô kéo kéo tay áo anh: "Tối qua anh ngủ trên sô pha hả?"
Thấy anh gật đầu một cái, sắc mặt của cô gái nào đó liền thay đổi, cô nâng má lên suy nghĩ một chút, kéo anh ngồi xuống, đưa bánh tiêu đén bên miệng anh, nụ cười còn có vài phần nịnh nọt nhìn anh.
Buổi sớm xung quanh đều yên lặng, mở cửa sổ ra một chút cho thoáng gió, Đơn Cảnh Xuyên nhìn thấy cô cười, đôi mắt cong cong, chỉ cảm thấy ấm áp như gió xuân, cảm giác rung động trái tim chẳng biết là vì sao.
Ăn sáng xong hai người rời khỏi quán trọ, Cố Linh Nhan vừa đi vừa nhảy chân sáo, nhìn trước nhìn sau thấy có nhiều xe, anh đưa tay ra kéo cô vào bên trong, người nào đó liền lật tay lại nắm lấy tay anh thật chặt, vui vẻ gật gù đắc ý ngâm nga mấy câu hát.
"Đưa em về nhà nhé?" Đi đến trạm xe anh thử hỏi một câu, ai ngờ rằng lúc nãy cô còn tươi cười như hòa mà giờ đã đổi sắc mặt được ngay, "Không được."
Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Tối qua tôi không nói em, bởi vì tôi biết rằng dù tôi nói gì thì em cũng không thèm nghe, nhưng bây giờ thì tôi thấy em nên về nhà rồi, đêm qua em không về nhà, mẹ em sẽ lo lắng đó, em có biết không?"
"Vô dụng thôi." Cô cười lạnh một tiếng: "Bà ấy có mà thấy tốt nhất là em nên chết ở bên ngoài ấy."
Đơn Cảnh Xuyên cau mày suy nghĩ một chút rồi kéo cô đến một góc nhỏ không người, nghiêm túc nói: "Tôi biết là em sẽ bảo anh đứng nói chuyện không đau lưng, nhưng Nhan Nhan, em cũng đã mười chín tuổi rồi, dù sao bà ấy cũng là mẹ em."
Cố Linh Nhan biết anh là người rất không giỏi biểu đạt, nhưng anh đã nói chuyện nghiêm túc như vậy rồi, hôm qua anh dứt khoát bỏ buổi tự tập gia đình náo nhiệt đến chăm sóc cô, cô biết, chẳng ai mong muốn cô sống tốt hơn là anh.
"Em sẽ về." Lâu sau, cô cất giọng bình tĩnh: "Chiều em về, đến chiều chắc là người đàn ông kia đã đi rồi."
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt cô không phải là vui vẻ gì, anh chợt mở miệng nói: "Vậy buổi sáng em đi thăm em họ với tôi được không?"
***
Không nghĩ đến rằng buổi sáng nhà Thiệu Tây Bội cũng rất náo nhiệt, cô giúp hai người họ mở cửa, híp mắt cười với Cố Linh Nhan, nói: "Anh và chị dâu nhỏ mau vào cùng ăn bánh chẻo và chả chiên."
Cố Linh Nhan đỏ mặt, đổi dép, nhỏ giọng nói: "Cứ gọi em là Nhan Nhan là được rồi."
Dung Tiễn đang ngồi trên sô pha chọc Khoai Sọ chơi, thấy Cố Linh Nhan đến thì rất vui, vừa đi vừa hát "Nồi mỳ đen cuối cùng cũng bán đi được" chạy ra đi học người.
Tiêu An cũng ở đây, đang ở trong phòng bếp giúp Thiệu Tây Bội rán chả, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thật mỏng, còn đeo tạp dề, rất có phong thái của mỹ nam lúc ở nhà.
Cố Linh Nhan ăn quá nhanh, cắn nhanh nhai nhanh, xơi hết hơn nửa phần bánh chẻo và chả chiên, ba người còn lại nhìn chị dâu loli mà không nhịn được cười, mặt Đơn Cảnh Xuyên không biểu cảm nhìn cô, lại còn vỗ vỗ lưng cô để cô ăn chậm hơn một chút.
Ăn trưa xong Dung Tiễn đưa cô gái loli đi chơi Wii, Thiệu Tây Bội phơi đồ ở ban công, Đơn Cảnh Xuyên giúp cô treo lên, trầm mặc ở một bên giúp đỡ.
Cô giũ giũ áo, cười đến giảo hoạt: "Người thông minh vạn năm cuối cùng cũng gặp nạn rồi hả?"
"Anh, em thấy vui cho anh." Cái người anh họ mặt đen này của cô luôn bị thiếu mất sợi dây thần kinh tình cảm, lần này cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Cô gái mới trưởng thành thì sao chứ, chỉ cần thật lòng yêu thì chẳng có gì là quan trọng.
Đơn Cảnh Xuyên hiếm lắm mới cười một cái, giúp cô giải giải chăn ra, lát sau mới trầm giọng nói: "Bội Bội, ngày mười lăm tháng sau là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội."
Tay Thiệu Tây Bội đang phơi quần áo bỗng dừng lại một chút, không nói gì.
"Chú hay không nhất định sẽ đến, ông nội và bà nội... nói rằng họ cũng muốn được gặp em."
Dường như lại có tiếng thủy tinh bén nhọn xé rác không khí vang lên bên tai, tiếng khóc đến bất lực, tiếng rống giận dữ như bị thần kinh... Đó là những kí ức nhiều năm trước của cô mà cô không bao giờ muốn nhớ đến nữa.
"Anh, đó là ông bà nội của anh." Cô kẹp cái kẹp quần áo trong tay lại, "Người thân của em cũng chỉ có hai người là mẹ em và anh."
Đơn Cảnh Xuyên khẽ thở dài trong lòng một tiếng, gật gật đầu.
"Cô gái này quả thật là hùng dũng mạnh mẽ a..." Lúc này, trong phòng khách vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Cố Linh Nhan, Dung Tiễn ở bên cạnh thấp giọng nhắc: "Nhỏ tiếng chút đi."
"Ai hùng dũng mạnh mẽ vậy?" Thiệu Tây Bội đóng cánh cửa ở ban công, đi vào cùng với Đơn Cảnh Xuyên, cười tươi đi đến bên cạnh Cố Linh Nhan. Dung Tiễn vừa thấy cô tới, vội giấu điện thoại ở sau lưng, ưỡn thẳng lưng cười nói: "Không có gì đâu, một trong ba cô minh tinh nổi tiếng thôi."
Biểu cảm trên mặt cô rất không tự nhiên, đúng lúc này Tiêu An lại bước ra từ phòng bếp trêu ghẹo cô, nói: "Lục Lục, lúc nào cậu nói dối thì cậu cũng vô thức cắn môi dưới."
"Thật là không có gì mà!" Dung Tiễn nóng nảy, lén đá đá vào chân Cố Linh Nhan, hình như hôm nay Cố Linh Nhan ăn quá nhiều chả nên giờ đầu óc cũng bị tắc rồi, cô nghi hoặc hỏi: "Chị đá em làm gì?"
Thiệu Tây Bội cũng là bạn bè với Dung Tiễn sáu năm rồi, hôm nào bà dì nhà cô ấy đến cô cũng rõ như ban ngày, bây giờ nhìn thấy cô ấy rõ ràng là có gì đó lạ lạ, cô đi vòng qua phía sau, động tác nhanh nhẹn đoạt lấy điện thoại trong tay cô ấy.
Lúc này, nụ cười trên mặt cô hoàn toàn biến mất.
Tiếu An và Đơn Cảnh Xuyên đứng sau lưng cô cũng thấy rõ ràng. Cả căn phòng yêu tĩnh làm cho người ta dựng cả tóc gáy lên, quả thật là muốn bóp chết Cố Linh Nhan.
"Là rất xinh đẹp." Lúc lâu sau, cô trả điện thoại lại cho Dung Tiễn, giọng nói rất bình tĩnh nhưng đáy mắt lại không có lấy một tia sáng, "Phù hợp với sở thích từ trước đến giờ của anh ấy."
...
Cả đường đi Cố Linh Nhan đều hỏi Đơn Cảnh Xuyên chuyện cái điện thoại, anh bị cô hỏi đến nhức cả đầu, đến lúc đưa cô đến dưới lầu mới trầm giọng nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều."
"Anh mới là trẻ con!" Cô nhảy dựng lên muốn bóp cổ anh: "Bà đây cũng có thể làm mẹ rồi!"
Cô cứ mở miệng là nói tục, Đơn Cảnh Xuyên lạnh mặt nhéo nhéo cô, nhéo xong rồi lại hôn xuống một cái.
Tuy EQ của Đơn Cảnh Xuyên không cao, nhưng anh lại thông minh, hôn cũng quen tay hay việc rồi, Cố Linh Nhan nhắm mắt lại thầm nghĩ sau này nhất định phải làm cho anh tức đến giậm chân mới được, nói không chừng lần nào đó có thể bị cô làm cho tức đến nỗi kéo cô lên giường ấy chứ.
"Quay về nhớ ngoan một chút, không nên cãi nhau với mẹ em." Lâu sau anh mới buông cô ra, ổn định lại hơi thở, "Nghe lời đi."
Cố Linh Nhan bĩu môi như muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt vừa chạm vào ánh mắt trầm tĩnh của anh là chẳng thể nói được gì nữa, cô khập khiễng đi đến hôn anh một cái rồi chạy thật nhanh lên lầu.
***
Sau ngày mùng sáu mấy người Đơn Cảnh Xuyên phải bắt đầu công việc, Ngôn Ký ngáp liên tục mà đem mấy tập tài liệu đến phòng làm việc của Đơn Cảnh Xuyên, bị anh em tốt luyện cho mấy lần mới miễn cưỡng lấy lại được tinh thần.
"Oa anh... Đừng đánh, ngày kia ba em còn bắt em đi đến nhà họ Lương dự tiệc đấy, bị đánh tàn phế là em không tán gái được đâu!" Ngôn Kỳ chạy tránh được quả đấm của Đơn Cảnh Xuyên, trốn lên ghế sô pha bày ra vẻ cô vợ nhỏ: "Anh có đi không?"
Đơn Cảnh Xuyên thu tay lại đi rót nước, chậm rãi nói: "Không đi, sức khỏe ba tôi không tốt lắm, cũng không đi." Dừng lại một chút, anh còn nói: "Mấy căn phòng thuộc quyền nhà nước mới được phê chuẩn nằm ở đâu?"
"Ở khu gần ngoại ô." Ngôn Kỳ vuốt vuốt tóc, "Em đã đi xem qua rồi, phòng lớn, trang trí cũng được, giao thông cũng được coi là thuận tiện, đúng rồi, em có tài liệu này."
Đơn Cảnh Xuyên cầm lấy tài liệu, nhìn một lúc rồi trả lại cho cậu: "Đợi lát nữa thì đưa một cái chìa khóa cho tôi."
"Hả?" Ngôn Kỳ ngẩn người, "Cái chỗ này, trước kia phân anh đến trung tâm thành phố thì sao anh lại không cần?!" Đơn Cảnh Xuyên tiếp tục xử lý công việc, không để ý đến cậu nữa. Một mình cậu lật đi lật lại tập tài liệu mấy vòng, bỗng nhiên cười lên, tiếng cười gian đến kinh thiên động địa: "À ~~ Hóa ra là gần trường đại học A! Anh, anh chuẩn bị "kim ốc tàng kiều"!"
Đơn Cảnh Xuyên khó lắm mới kiềm chế được không đến tẩn cho cậu ta một trận, khuôn mặt đang hướng về máy tính lại toát lên một vẻ ôn nhu hiếm có.
...
Tiệc chúc mừng năm mới hàng năm của nhà họ Lương đều vô cùng xa hoa, lại khó có dịp mà nhà họ Phó luôn đứng đầu lại có mặt, những gia tộc số một số hai Chính giới đều tụ tập về đây.
Theo thói quen, Ngôn Lý quét một vòng hết căn phòng được trang trí đèn hoa lộng lẫy này, "Tiêu An, thu miệng của cậu lại! Mỉm cười cái gì mà mỉm cười! Cậu cũng có phải Mona Lisa đâu!"
Báo cáo quý ba lần trước nói khả năng sau khi Tiêu An xuất hiện ở chính giới thì sẽ trở thành củ khoai lang hot nhất trong mắt chị em, người đàn ông trẻ tuổi có phong độ, nói năng tử tế, trên mặt lúc nào cũng là vẻ mặt ôn hòa vui vẻ, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với cái người mặt đen Đơn Cảnh Xuyên kia.
"Khó lắm mới có dịp Oa Tử không có ở đây, cậu lại còn có người trong lòng rồi, có thể đừng giành mất sự nổi bật của tôi không?" Ngôn Kỳ hung hăng véo vào lưng Tiêu An - người đang bị mọi người vây quanh một cái.
Tiêu An thoáng lùi ra phía sau một chút, một châm đạp cậu ta đến tận góc của bàn hoa quả, cậu lại nhe răng trợn mắt muốn so chiêu, Tiêu An khinh bỉ nhìn cậu một cái: "Cậu lại ngứa da à?"
"Mà nói sao hôm nay Lục Lục lại không đến nhỉ?" Ngôn Kỳ nhún vai, "Ngay cả chị cô ấy cũng đến rồi, lúc về kiểu gì ba cô ấy cũng xử đẹp."
Gương mặt Tiêu An không thay đổi, một hơi uống cạn sạch ly rượu trong tay, không nói gì.
Lúc buổi tiệc tiến hành được một phần ba, Phó Chính đến, bên cạnh anh là Lương Kha mặc một bộ váy dài kéo anh tới, vấn đề môn đăng hộ đối chẳng cần phải nói đến câu thứ hai.
Đối với những loại dạ tiệc như thế này Lương Kha luôn chẳng thèm tham gia, năm nay là lần đầu tiên, dường như ánh mắt của cả phòng đều bị phía đó hấp dẫn, Tiêu An nhìn thấy Ngôn Kì đứng bên cạnh đã biến thành ngu ngốc từ sớm rồi, anh nhẹ nhàng đi ra phía cửa nhỏ.
"Tôi nói là tôi muốn vào thì vào, các người còn muốn gì nữa?" Kéo cửa ra một chút, thấy Dung Tiễn đang hung hăng giằng co với hai người vệ sĩ bên cửa, bên cạnh là Thiệu Tây Bội với vẻ mặt bất đắc dĩ. Anh bước mấy bước đến kéo Dung Tiễn ra, nói với hai vệ sĩ: "Thật ngại quá, đây là bạn gái của tôi, cô ấy đến muộn."
Hai người vừa thấy đây là cục trưởng Cục cảnh sát liền chủ động lùi ra sau mấy bước nhường đường. Tiêu An nháy mắt, Dung Tiễn liền lập tức đẩy người nào đó về phía anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]