Buổi sáng năm mới Phó Chính bị tiếng pháo nổ ầm ĩ của mấy nhà dưới lầu đánh thức, nhìn đồng hồ thấy chưa đến bảy giờ sáng, người bên cạnh đang say giấc nồng, cuộn tròn bên cạnh anh, để lộ ra cánh tay thon thả ngọc ngà như đóa sen vậy, một bên mặt an tĩnh mà duyên dáng.
Nếu Thiệu Tây Bội tỉnh giấc, nhất định sẽ nghĩ đến một câu nói, một người phụ nữ yên tĩnh ngủ trước mặt bạn, điều bạn muốn làm chính là không đánh thức cô ấy dậy, chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô ấy.
Thế nhưng người này lại là Phó Chính, vì vậy lập tức thay đổi thành trong lúc cô ấy lơ mơ ngủ, thân dưới đã có một cây nóng hầm hập chỉa vào, người nào đó xấu xa cắn vào môi cô cho đến khi cô không thể thở được, dồn ép cô phải mở mắt ra.
"Em đói bụng....." Hai ngày nay cô bị anh giày vò đến rụng rời rệu rã hết, thê thảm đẩy anh ra, "Em muốn ăn sáng."
"Đừng ăn nữa, anh đút em ăn cái khác, ha?" Sinh lực anh tốt vô cùng, không mang mắt kính nên gương mặt có vẻ anh tuấn và hơi không đứng đắn, "Vòng chân qua thắt lưng anh đi."
Phó Chính luôn thích tư thế mặt đối mặt nhất, Thiệu Tây Bội đáng thương còn đang mơ màng chưa tỉnh giấc, đã bị anh dùng tư thế xấu hổ nhất mà đâm mạnh vào từng cái từng cái đến phát đau.
"Anh...... Anh bị tai nạn...... Sao lại không bị ảnh hưởng gì hết vậy......" Cô rất bực mình, nghĩ lại thì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/1904491/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.