Editor: Thoa Xù
Chuyện bất thường của Phó chính, tất cả mọi người ở thành phố S nghe đến tên anh thì đều biết rõ ràng.
Buổi sáng sớm khi anh vừa mở mắt, lập tức ra lệnh ép buộc bác sĩ gỡ bỏ bình dưỡng khí và ống truyền dịch, nếu không phải Lâm Văn ra sức ngăn cản, đoán chừng anh đã xé hết băng vải mà xuống giường xuất viện luôn rồi.
"Phó Thiên, em bảo Phương Miễn tới đây, đem theo tất cả văn kiện dự thảo của các hạng mục cần phê duyệt." Sắc mặt Phó Chính vẫn còn rất kém, nhưng càng lộ vẻ sắc bén đáng sợ.
Phó Thiên biết có khuyên anh nghỉ ngơi anh cũng sẽ không nghe, gật đầu một cái rồi lập tức bảo người chuẩn bị xe đi đến tòa thị chính, Lâm Văn ở bên cạnh đang múc cháo nóng ra cho anh, nghe vậy cau mày lo lắng nói, "Cấp dưới không có ai sao, chuyện gì mà con nhất định phải tự xử lý gấp rút như vậy? Con vừa mới tỉnh lại, bác sĩ nói là tình trạng của con vẫn chưa ổn định....."
"Mẹ." Anh lạnh lùng nghiêm mặt gọi, cau mày nói "Ba đâu ạ?"
Lâm Văn vẫn luôn hết cách với đứa con trai lớn này, thở dài, "Đang ở ngoài nói chuyện với viện trưởng về tình trạng của con."
Vừa nói xong thì Phó Lăng đẩy cửa bước vào, dù sao Lâm Văn bà cũng xuất thân từ gia đình danh giá, tri thư đạt lễ, biết rõ tiến lùi, biết chồng và con trai có lời muốn nói, bưng cháo đến cho Phó Chính xong, lập tức bước đến nói lời khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/1904483/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.