"Anh......."
"Đi theo tôi!" Nhược Băng không nhìn anh lấy một cái, cô lạnh lùng bước thẳng lên phòng.
Anh phải làm sao mới tốt đây? Nhược Băng à, em có còn tin anh không....? Em sẽ nghe lời anh nói chứ? Mạc Tu Nghiêu vừa đi vừa suy nghĩ, bàn tay anh bất giác xiết chặt lại, chưa bao giờ anh lại sợ hãi như thế...
Sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cô!
"Mẹ kiếp, Mạc tổng cái lông gì? Mạc cẩu mới đúng! Anh dám lừa bà đây một thời gian dài như vậy à?"
Vừa bước vào phòng, Mạc Tu Nghiêu còn chưa định thần, đã bị Nhược Băng một cước đá bay lên giường.
"Nhược Băng, bình tĩnh nghe anh giải thích...Em bình tĩnh...."
Lời Mạc Tu Nghiêu định nói ra để bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô gái nhỏ cả thân thể đè lên thân thể anh, đôi môi anh đào dịu ngọt hôn lên anh...
Sự mềm mại của cô như ngọt lửa đốt lên dục vọng lâu ngày ngủ quên của người đàn ông, Mạc Tu Nghiêu có thể cảm nhận hô hấp của anh ngày một khó khăn, tiểu huynh đệ bên dưới đã bắt đầu có xu hướng dựng lên...
"Em có biết hành động này nguy hiểm đến chừng nào không?" Mạc Tu Nghiêu gầm mạnh, giọng anh khàn khàn đem theo chút tình dục.
Nhược Băng dường như không quan tâm đến lời nói của anh, cô càng mạnh bạo hơn, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi một của anh. Mỗi tấc da thịt được bàn tay nhỏ không xương của cô lướt qua, Mạc Tu Nghiêu cảm giác mỗi tế bào thần kinh đang trỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888248/chuong-109-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.