Chiến hạm cập bến.
Mạc Tu Nghiêu nhanh chóng lên bờ thì thấy Kính Thiên Minh đã đứng đó đợi sẵn từ khi nào. Hai người đàn ông đứng đầu giới hắc đầu gặp nhau, một lạnh lùng, bá đạo, một ngông nghênh, cuồng ngạo. Hai khí chất khác biệt, rất khó có thể tưởng tượng họ lại là bạn tốt, vào sinh ra tử cùng nhau.
"Hello người anh em đã lâu không gặp." Kính Thiên Minh vẫy tay chào, giơ tay muốn bắt tay Mạc Tu Nghiêu.
Một luồng gió lạnh lướt qua người Kính Thiên Minh, mẹ! Gia hoả Mạc Tu Nghiêu này trước nhiều anh em như vậy dám không nể mặt anh. Để tôi chống mắt lên coi, tối nay cậu có hạnh phúc nổi không? Nghĩ vậy Kính Thiên Minh trong lòng đắc ý cười thầm.
"Cô ấy đâu?"
"Cô ấy" Kính Thiên Minh dĩ nhiên thừa biết là ai, anh nhíu mày, ngây thơ hỏi lại, "Nghiêu à, cậu phũ vậy? Ở bên tôi mà nghĩ đến cô gái nào?"
Mạc Tu Nghiêu sắc mặt chợt lạnh, u ám nặng nề, bước chân càng nhanh tiến về phía trước, khoé môi chậm rãi nhả ra năm chữ, "Tôi đi thăm vợ cậu."
Cmn!
Kính Thiên Minh chửi thầm, bước chân nhanh hơn, ngăn cản Mạc Tu Nghiêu lại, "Người anh em à, cậu đừng đùa tôi vậy chứ?"
Đi gặp vợ anh không phải muốn nói vụ anh giả ngốc lừa cô ấy chứ? Hừm, khó khăn lắm anh mới chiếm được sự đồng tình thương hại từ vợ yêu, hôn lễ đến tận miệng rồi, không thể bị tên này phá hư được!
"Được rồi, tôi nói." Kính Thiên Minh vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888246/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.