Người đàn ông trung niên bước ra, mỉm cười chào Nhược Băng, vỗ tay nói:
“ Không hổ là Trầm Tịch Dương, đệ tử mà Trầm lão đại yêu quý nhất, thính giác thật nhạy bén hơn người thường. Rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Cyril.”
Nói đoạn Cyril ra hiệu.
“ Còn không ra chào hỏi Trầm tiểu thư, tính múa rìa qua mắt thợ sao chúng mày?”
Nhược Băng nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm sâu sa nhìn về hướng đám người kia vào. Một tiểu đội tám người lấy Cyril làm chỉ huy.
“ Ra mắt Trầm tiểu thư.”
Nhược Băng vuốt ve khẩu PSS, nhàn nhã nói:
“ A, các người là đạo tặc?”
Cyril gật đầu: “Đúng.”
Ngay lập tức khẩu PSS loé ánh sáng bạc, chĩa thẳng vào đầu Cyril.
“ Không lẽ người không biết quy tắc đạo mộ hay sao? Các người đi lén sau tôi là muốn không công hưởng lộc? Đến cuối cùng cho tôi một kích trí mạng hử?”
Đám người kia thấy Nhược Băng chỉ súng vào Cyril, cuống quýt lấy súng ra, một hồi máu tanh sắp sửa bắt đầu...
Cyril giơ tay ra hiệu, lạnh lùng quát:
“ Tao bảo chúng mày lấy súng à? Bỏ súng xuống cho tao.”
“ Trầm tiểu thư à, ban đầu quả thật chúng tôi có suy nghĩ đó. Coi như chúng tôi mù mắt không thấy núi Thái Sơn. Hay là chúng ta giao dịch đôi bên có lợi đi.”
Nhược Băng nhếch cằm, cười cười, nụ cười tưởng chừng vô hại mà chứa đầy sát khí trong đó, hôm nay quả thực kì lạ, rất có nhiều người muốn làm giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888210/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.