Mạc Tu Nghiêu chỉ tay về phía Nhược Băng, khuôn mặt trắng bệch.
“ Tại sao?”
Nhược Băng nhanh như cắt, dùng chân đá mạnh vào người Mạc Tu Nghiêu.
“ Còn hỏi bà đây sao à? Hàng giả mãi chỉ là hàng giả. Không nể tình khuôn mặt này, bà đã cho thêm vài phát súng rồi!”
Mạc Tu Nghiêu chấn động, lắc đầu.
“ Em nói gì vậy?”
“ Hạ màn đi thôi, thích diễn trò với bà đây hả?”
Mạc Tu Nghiêu ho ra búng máu, nháy mắt thay đổi, vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo như quỷ.
“ Làm sao mày biết?”
Nhược Băng phủi tay, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống- như một nữ vương cao cao tại thượng.
“ Từ lúc đầu tao đã nghi ngờ rồi!”
Mạc Tu Nghiêu lắc đầu tựa như đây là chuyện khó tin nhất thế gian:
“ Không thể nào! Làm sao mà...”
“ Đúng là mày diễn đạt, không chút sơ hở, tao còn suýt tưởng thật nữa cơ. Nhưng không có bức tường nào không lọt gió. Tao đang đeo mặt nạ da người, làm sao anh ấy nhận ra tao được?”
Mạc Tu Nghiêu- à không phải gọi là Hoa ảnh.
“ Vậy mày phát hiện ra tao ngay từ lúc đầu rồi đúng không? Ban nãy...”
Nhược Băng gật đầu phụ hoạ, châm biến nói:
“ Đúng rồi, mày khôn hơn chút rồi đấy! Ban nãy tao chỉ thử chơi đùa thêm với mày chút thôi mà!”
Hoa ảnh cười: “Mày khá lắm! Nhưng chẳng qua mày cũng chỉ chết vì tình thôi! Đừng nói với tao mày không động tâm. Lúc nãy có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888209/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.