Giọng nói trong suốt cộng thêm gió thoảng qua tai thật khiến người ta khó phân nam nữ. Người trong nước kia một thân hồng y ướt sũng. Cũng kìa lạ nha, tắm không cởi đồ sao?
Sở Ly nheo mắt nhìn người đằng xa.
Ánh trăng dìu dịu, lờ mờ tỏ dung nhan người kia.
Sở Ly sống qua hai kiếp, tự nhận bản thân là đại mỹ nữ nhưng nhìn người kia cũng phải ngả mũ.
Mái tóc đen không bị nước vấy bẩn, tùy ý để sau ót, không gây ra chút trói buộc, lộ ra vẻ phóng đảng, hào sảng, nếu người bình thường để tóc tùy ý như vậy có lẽ sẽ rất lộn xộn, nhưng trên người hắn, không hiểu sao lại không có cảm giác này, phảng phất mọi chuyện nên như vậy mới đúng.
Một đôi mắt hoa đào mê người nổi bật trên khuôn mặt hắn, lại khiến mọi người ngạc nhiên chính là đôi con ngươi tinh khiết màu xanh da trời kia, sâu như biển, tinh khiết như nước trời, nhưng lại ẩn đầy vẻ tà mị, đuôi mắt có chút cong lên khiến hắn trông rất đa tình, khóe miệng nhếch lên một đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người.
Sở Ly buộc miệng thốt lên: “Đẹp quá, khuynh nước khuynh thành.”
Tần Dạ Bạch khổ sở trong lòng, người ta khen hắn ngọc thụ phong lâm, hồng y che trời- chưa có ai nói hắn khuynh nước khuynh thành, từ này không phải dùng cho nữ nhân sao? Thôi thì hắn cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.
“ Vị công tử này đêm hôm khuya khoắt, có việc gì sao?”
Sở Ly vuốt cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888205/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.