Nhược Băng thay đồ, dựa theo phân vai của Lưu Huy- kiêm đạo diễn MV lần này thì trang phục của Nhược Băng màu trắng tinh khiết.
Cô được hoá trang thành hiệp khách giang hồ, tóc đuôi ngựa buộc cao, khí chất ngời ngời, tuấn lãng bức người.
Nhược Băng đóng phân đoạn lúc nữ chính mới xuyên không đến Tần quốc, nữ phẫn nam trang để tiện hành động.
Lưu Huy ban đầu lo lắng Nhược Băng quá xinh đẹp sẽ không phù hợp với hình tượng này nhưng thật không ngờ cô lại chuyển tông hợp như thế, anh ta hết sức hài lòng, ân cần dặn dò:
“ Nhược Băng à, lúc nữa cô thoải mái lên nhé! Đây là phân đoạn nữ chính Sở Ly lần đầu gặp nam chính Tần Dạ Bạch. Bản chất xuyên từ thế kỉ hai mươi mốt, lại hiểu nhầm Tần Dạ Bạch là nữ nhân nên Sở Ly đem lời trêu ghẹo. Cô càng lưu manh, vô lại càng tốt, không cần giữ hình tượng làm gì.”
Đúng lúc này Lục Khinh Trần từ phòng hoá trang đi ra, mọi người đều đơ người, Nhược Băng cũng kinh ngạc không thôi!
Gia hoả sư huynh này cư nhiên thật biết cách quyến rũ người khác. Trường sam màu đỏ rực rỡ, mặt mày như hoạ, tóc dài ngang lưng, trên trán còn điểm một vết chu sa màu đỏ- yêu nghiệt cực điểm. Quả thật xứng danh “Đệ nhất mỹ nam cổ đại”
Lục Khinh Trần thấy tiểu sư muội nhà mình thoáng ngẩn người, ghé sát vào người Nhược Băng, mở miệng đắc ý:
“Đại sư huynh anh tuấn bức người làm tiểu sư muội mê mẩn hả?”
Nhược Băng nhếch miệng tự tin nói: “Đại sư huynh yên tâm, phân cảnh đầu này, toàn là muội trêu ghẹo chà đạp huynh.”
Phân đoạn của Lạc Doanh Doanh ở phía sau Nhược Băng, nhìn thấy hai người bên kia thì thầm âu yếm to nhỏ, gương mặt vốn đã trang điểm đẹp đẽ của Lạc Doanh Doanh lúc này trở lên méo mó, dữ tợn vô cùng, nghiến răng nghiến lợi:
“Dương Nhược Băng...”
Lạc Phi Tuyết từ đâu bước ra, cười cười: “Cô tưởng mình là thiên kim ở Lạc gia hả?”
Lạc Doanh Doanh tiến lên phía trước, đẩy ngã Lạc Phi Tuyết, kiêu ngạo nói:
“ Tôi đường đường là đương kim tiểu thư Lạc thị còn cô là cái thá gì? Ha? Đứa con ngoài giá thú? Mẹ cô chỉ là con hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”
Lạc Doanh Doanh sắc mặt khẽ biến, song bình thản nói:
“ Mẹ tôi làm được hồ ly tinh thì phải trách mẹ cô quá kém đi. Cao quý hả? Chẳng phải bây giờ vị trí của cô cũng ngang tôi đó thôi!”
“ Ôi...tôi hộc máu mồm mất, Lục ảnh đế quyến rũ chết, muốn lên giường với ảnh đế quá! Không, chỉ cần sờ thôi cũng được.”
“ Cô kích động gì, có sờ cũng không phải cô được sờ đâu!”
“ Tức chết tôi rồi!”
Lưu Huy giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó hô to: “ Chuẩn bị phân cảnh một, bắt đầu.”
Gió đêm lành lạnh mang theo hương quế nhàn nhạt cuối thu cộng với hương cúc thoang thoảng.
Sở Ly hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước vào đình viện. Hôm nay đến nơi này, nàng phải thu thập một số tin tức, bước chân nàng nhẹ nhàng dừng lại hồ nước phía trước.
Xa xa hơi nước bốc lên như sương khói, lượn lờ trên mặt nước.
Tần Dạ Bạch tựa người vào bậc thang bằng ngọc, thân thể ngâm trong nước, tóc đen dài xoã tung phía sau lưng, trên da thịt trắng như ngà kia, đọng lại nhiều giọt nước trong veo, mặt hơi hơi phiếm hồng, trong hơi nước mờ ảo, từng giọt từng giọt từ từ chảy xuống,
Cảnh trí như vậy, tuy chỉ nhìn được từ sau lưng cũng khiến người ta kinh diễm không thôi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]