“ Tu Nghiêu này, cậu thấy sao nếu tôi dọn đến đây sống một thời gian.”
Mạc Tu Nghiêu nhìn Kính Thiên Minh ra hiệu, với đại ý- chỉ cần cậu giúp tôi, muốn cái gì cũng được.
Nhược Băng nhìn vào ánh mắt đó của tên khốn kia, sao cảm thấy gian tình ý nhỉ?
Chẳng lẽ giữa hai người đàn ông này có gì khó nói?
Nhược Băng cố gắng làm cho bản thân mình thu nhỏ hết sức, cô không muốn làm bóng đen hay kì đà đâu!!!!
Với lại ai muốn sống chung cùng tên khốn này!!!
Đại boss, xin anh đừng đồng ý....
Mà đời không như mơ đâu, biết ngay mà, đại boss gật đầu rồi kìa!!!
“ Tu Nghiêu, cầu xếp phòng ở tầng ba, trăng thanh gió mát phong cảnh đẹp.”
Đẹp cái lông nhà anh ý!!!!
Cảnh Lê viên chỗ nào chả đẹp. Chỉ cần nghĩ đến hắn ta ngủ ngay sát vách Nhược Băng đã nổi lên một tầng da gà...
“ Đại boss à, tôi có ý kiến này.”
Kính Thiên Minh nhìn cô, ý là cho phép nói. Đại boss quả thật kiệm chữ như vàng, từ đầu đến giờ không thèm nói một câu nào luôn.
“ Chả là dạo gần đây tôi thấy mình già rồi, chân tay không được tốt cho lắm, ngài có thể chuyển cho tôi xuống tầng dưới được không?”
Hai người đàn ông gần té xỉu. Nhìn đi nhìn lại cô cũng chỉ trên dưới hai mươi, còn đang là độ tuổi thiếu nữ hoài xuân. Mạc Tu Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:
“ Nếu tôi nhớ không lầm mấy hôm trước còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888183/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.