Người đàn ông đứng ngoài cửa đó- có thể dùng một từ để tả, ngọc thụ phong lâm.
Không có vẻ đẹp yêu nghiệt như cậu em Mạc Tu Nhiên hay tên khốn kia, người đàn ông đẹp theo kiểu trầm ổn, trưởng thành.
Tại sao Nhược Băng lại biết người đàn ông này là đại Boss à? Chính là nhờ chiếc áo anh ta cầm trên tay kia kìa. Đó là chiếc áo mà sáng nay cô thấy trên ghế, chắc đại boss làm bữa nóng quá nên cởi ra.
Thật không ngờ cô lại diện kiến long nhan trong cái hoàn cảnh chó gặm như này.
Kính Thiên Minh nhíu mày, hình như cô gái này nhận nhầm anh với Tu Nghiêu. Anh đang định lên tiếng giải thích thì Mạc Tu Nghiêu bước vào.
Cơn ho vừa dứt của Nhược Băng lại càng dữ dội hơn...
Khụ...khụ...
Sao tên khốn này xuất hiện ở đây?
Đợi cơn ho đã dứt, Nhược Băng oán hận nhìn Mạc Tu Nghiêu:
“ Sao anh cứ như ma vậy?”
Cô không ngờ anh ta sẽ xuất hiện ở đây. Hình như quan hệ với đại boss không tệ nha...
Bảo sao. Đệt, tên đàn bà này chắc chắn là người mách lẻo chuyện cô nhận chồng vờ với đại boss rồi.
Mạc Tu Nghiêu vốn dĩ hôm nay muốn công khai thân phận với Nhược Băng. Hợp đồng cô cũng đã kí rồi, còn chạy được sao? Cùng lắm anh ăn vài cú đấm nữa là được...
Thế mà cô gái nhỏ lại nhận nhầm anh.
Mạc Tu Nghiêu giận rồi, liếc nhìn qua Nhược Băng, bước đến gần tủ lạnh lấy chai nước ép hoa quả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888182/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.