Mạc Tu Nhiên vì đâm lao nên phải theo lao a~ Gật gật đầu như cái máy.
“ Đúng rồi a.”
Anh còn định thêm mấy điều nữa cơ. Nhưng biết đâu được cứng quá lại gẫy thì sao, như vậy là được rồi!!! Nhất định anh trai sẽ thưởng thêm cho anh.
“ Nhưng mà Nhược Băng à, dùng tiền không phải là sỉ nhục cô quá hả?”
Nhược Băng gào thét ở trong lòng: Không sao, xin hãy sỉ nhục tôi đi.
Nhược Băng ho sù sụ.
“ Cái này dùng tiền để thanh toán chính là hợp lí, nhanh gọn nhất. Sau một tháng anh yên tâm, tôi không đề cập đến Mạc gia, tuyệt đối coi như chưa từng quen biết.”
Hình tượng tẩu tẩu vĩ đại trong lòng Mạc Tu Nhiên hoàn toàn sụp đổ. Nhưng ít ra cũng phát hiện cô gái này rất thích tiền- mà chẳng phải tiền chính là thứ anh trai không thiếu nhất sao hả?
Một người trợ lí mang lại cho Mạc Tu Nhiên một tờ giấy. Anh nhìn lướt qua rồi đưa luôn cho Nhược Băng.
“ Đây là hợp đồng, cô coi kĩ đi.”
Cũng cần hợp đồng cơ á? Cô tin tưởng nhân cách đại boss mà, sẽ không ăn quỵt tiền cô đâu.
Cmn, sao cô cảm giác mình đang bán thân thế này!!!!
Hợp đồng có các điều khoản cơ bản sau:
1. Không được về quá muộn (21h) nếu có việc quan trọng thì phải xin phép.
2. Không được có hành vi vô lễ với ông chủ.
3. Không được dẫn người lạ về nhà, đặc biệt là nam giới.
Cái hợp đồng này cũng không có gì quá đáng đi! Cơ mà cô không thích điều khoản một cho lắm.
“ Nhược thiếu à, anh xem có thể sửa được không?”
Mạc Tu Nhiên hai tay xếp thành hình chữ X, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
“ Tuyệt đối không được, anh trai tôi mà nổi giận thì cướp luôn người ấy chứ.”
“........” Được rồi, cô nhẫn nhịn vì tiền vậy. Từ khi về nước đến giờ không làm gì, cô nghèo rớt mồng tơi rồi!!!!
Nhược Băng cầm bút kí, rồi đưa một bản cho Mạc Tu Nhiên, một bản còn lại là cô cầm.
“ Nhiên thiếu, bây giờ tôi về thu xếp đồ đạc được không? Chiều nay tôi có lịch đến công ty nữa.”
“ Không cần đâu, cô ở luôn cũng được. Quần áo giầy dép mọi thứ anh trai đều đã cho người chuẩn bị ổn thoả. Anh trai không thích người khác mang đồ lạ về nhà.”
“........” Bao ăn còn bao mặc cô luôn nha!! Nhưng cô cũng có tự tôn của chính mình.
“ Không cần đâu Nhiên thiếu. Ở nhà tôi còn một số thứ rất quan trọng nữa.”
........
Nhược Băng thu dọn hết đồ xong đã là 11h trưa. Mệt chết cô rồi!
Tính ra cô cũng không ở Cảnh Lê viên trọn vẹn một tháng đâu!! Phải lấy được thứ đó càng sớm càng tốt.
Còn phải lên kế hoạch bắt tên chết tiệt uy hiếp cô nữa chứ. Không thể để hắn bắt thóp mãi được....
Cô đã chuẩn bị sẵn hết đồ cho chuyến “đào mộ” lần này. Trong đầu Nhược Băng vô số tia tính toán, phải rồi....
Nhược Băng dọn đồ về Cảnh Lê viên xong xuôi. Xuống dưới nhà thì đồ ăn đã chuẩn bị.
“ Thiếu gia có dặn cô xuống thì dùng bữa. Ngài ấy có việc gấp nên đi rồi!”
Moé? Sao có cảm giác nữ chủ nhân vậy? Mà được người ta chuẩn bị cơm canh sẵn sàng chỉ việc ăn cũng thích quá đi!!!
Món ăn này, hương vị quen quen, rất giống hồi sáng, không phải đích thân đại boss ngự giá thân chinh làm luôn cho cô bữa trưa đó chứ???
“ Cái này là đầu bếp làm sao?”
“ Đây là chính tay thiếu gia xuống bếp.”
Nhược Băng sắp sặc nước miếng mà chết mất.
“ Khụ....khụ....”
Người giúp việc biết điều lại vuốt lưng cho cô thì cơn ho mới đỡ...
Tiểu Hồng- tên người giúp việc nhìn cô với ánh mắt cảm thông sâu sắc: Trên dưới Cảnh Lê viên đều sặc sụa như vậy khi tận mát thấy thiếu gia xuống bếp a.
Một lúc sau Nhược Băng mới bình thường lại.
Giờ cô mới nghĩ ra một vấn đề, mình có thất thố quá chăng? Cơm ăn đã hai bữa, áo mặc cũng một đêm rồi mà vẫn chưa biết mặt người ta nha!!!
Chỉ nghe giang hồ đồn nhan sắc của đại boss mà xếp thứ hai, tuyệt đối không ai dám xếp đầu. Mấy đại minh tinh nam kia có là cái lông gì.
Mà trên mạng cũng không có ảnh đại boss, Mạc thị phong toả thật kĩ....
Nhất định hôm nào cô phải diện kiến long nhan mới được!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]