Nhược Băng ăn xong xuôi rồi, cô muốn về lắm chứ! Nhưng cứ chuẩn bị đứng lên là y như rằng.
“ Nhược Băng à, cô thấy Cảnh Lê viên sao?
“ Tốt lắm”
“ Nhược Băng à, tối qua cô ngủ ngon không?”
“ Khá ngon.”
“Nhược Băng à, anh trai nhà chúng tôi có tốt không?”
“ Tuyệt vời, mười sao.”
Rốt cuộc cô vẫn không về được a.
Nhược Băng đã mất kiên nhẫn rồi, nếu không phải nể bối cảnh hùng hậu nhà anh, cô đập chết anh ta như con gián rồi, còn ngồi đây dông dài hả?
“ Nhiên thiếu, anh có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi sao, xin cứ nói thẳng.”
“ Khụ...khụ...Quả thật có. Cô nghĩ sao về việc ở lại Cảnh Lê viên.”
Ặc, tai cô có ráy nhiều quá nên nghe nhầm à? Nhược Băng hướng mắt về chân ngắn.
Chủ nhân của mi nói gì thế, cầu phiên dịch a~~
“ Nhiên thiếu à, anh không đùa chứ? Cơm có thể ăn bừa còn lời không thể nói đùa được đâu hihi.”
Mạc Tu Nhiên nghiêm túc nói:
“ Đây là đề nghị của anh trai tôi, tôi chỉ là người truyền đạt. Nếu cô muốn từ chối hay có ý kiến gì, xin hãy gặp trực tiếp anh trai tôi.”
Ý anh ta là đại boss bảo cô dọn đến đây ở á? Nghĩ đến chuyện tối qua là Nhược Băng nổi cả da gà. Cmn, không phải anh ta đến thời kì rụng trứng, cần người giải quyết nhu cầu nên lấy cô làm bia đỡ đạn đấy chứ?
Fuck cả họ anh, Mạc Tu Nhiên...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888174/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.