Trong phòng ăn, Mai Ngọc Hân cùng Trương huy Khánh im lặng ăn cơm, không có bất cứ tiếng động gì ngoài âm thanh chén đũa đụng nhau. Mai Ngọc Hân không hiểu sao hôm nay Trương Huy khánh rất lạnh cũng rất đáng sợ, trái tim cô cũng đã nhảy liên hồi nhưng bên ngoài vẫn một mặt bình tĩnh. Ăn xong bữa sáng vô vị, cô chậm dừng lại nhìn anh cũng không biết vì sao nhưng rồi cũng khẽ thở dài đi ra. Trương Huy Khánh ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng cô đi, trong ánh mắt có lạnh giá cùng hận thù... và một chút bất đắc dĩ. Mai Ngọc Hân đi ra khỏi đó thì theo bản năng về nhà của mình, bước vào trong, cô theo thói quen lục soát hết mọi thứ trong tất cả các phòng nhưng vẫn không thấy thứ mình cần, cô cũng từng suy nghĩ thứ kia liệu có bị bọn họ làm hư rồi không? Nhưng chắc chắn sẽ không như vậy vì cha cô đã từng nói bọn người kia sẽ không bao giờ tìm thấy, cô tin cha. Lần thứ n thất vọng ra về, cô lặng lẽ đứng dựa vào cổng ngôi biệt thự không để ý đến một ánh mắt đang dán chặt vào cô. Nước mắt bất giác tuôn ra, cô ngồi thụp xuống đất ôm lấy đầu gối và vùi đầu vào đó, bờ ai mảnh khảnh run lên, cô muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi tất cả những việc này... cô mệt mỏi quá. Từ xa, Vỹ nhìn cô gái yếu đuối đó, trong lòng thầm thương tiếc cô, một người con gái tội nghiệp lại dây vào những thứ rùm beng như thế này, anh và cô là nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-da-la-vo-cua-anh-roi-sao/43049/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.