Khi Cố Trù được Phó Chấp Viễn đánh thức thì y đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng len lỏi vào phòng ngủ.
Phó Chấp Viễn đứng ở mép giường nhìn y.
"Đồ ăn nấu xong rồi, dậy ăn thôi, ăn xong cậu còn phải uống thuốc." Phó Chấp Viễn nói, hai bên ống tay của anh được xắn lên, tóc mái rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp kia dưới góc nhìn của Cố Trù trông còn có vẻ to tròn hơn.
"Ừm, tôi ngủ bao lâu rồi?" Cố Trù ngồi dậy xoa xoa ấn đường, y ngủ khá sâu, lúc này y vẫn chưa tỉnh lắm, đầu óc còn hơi mơ hồ.
"Không lâu lắm, mới tầm 40 phút thôi." Phó Chấp Viễn đáp.
Cố Trù tỉnh hơn chút, y nhìn người đứng trước mặt, hơi thở trên người người đó rất ấm áp, đang đi dép lê của y, bên mũi còn vương vấn hương thơm từ phòng bếp.
"Đứng lên đi, cháo lạnh tới nơi rồi kìa." Phó Chấp Viễn giục y.
Cố Trù vẫn ngồi ngẩn người nhìn anh, trước lúc Phó Chấp Viễn muốn xoay người đi ra thì rốt cuộc y cũng không nhịn được, rướn người kéo lại tay Phó Chấp Viễn.
Cổ tay Phó Chấp Viễn rất nhỏ, nắm trong tay tưởng như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Y không khỏi nhớ lại đêm qua lúc y ấn Phó Chấp Viễn trên giường, mạnh mẽ đè lại cổ tay anh rồi liên tục ra vào trong cơ thể nóng bỏng ấy.
Cố Trù ho một tiếng, Phó Chấp Viễn nghiêng đầu liếc y.
"Làm gì đấy?" Anh hỏi.
"Muốn ôm anh." Cố Trù trả lời, giọng y rất bình thản, chẳng mang theo chút ý cầu khiến nào.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-on-chut-nao/1026519/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.