Hôm sau lúc Phó Chấp Viễn tỉnh dậy đã gần 11 giờ.
Anh ngủ rất sâu, đầu cũng hơi đau, mơ màng mở mắt nhìn sang bên cạnh thì chẳng thấy ai hết, ga giường phẳng phiu không giống như đã từng có người nằm lên.
Ánh nắng ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào phòng, có vẻ thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp, dưới lầu truyền đến tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ trong khu nhà, buổi sáng chủ nhật ở đây luôn như vậy.
Giống như ánh mặt trời chói chang dễ làm người ta quên đi mưa lớn đêm qua, phòng ngủ yên tĩnh bây giờ của Phó Chấp Viễn gần như khiến anh cho rằng sự điên cuồng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng chẳng may là hai đùi đau nhức, cánh tay không nâng lên được, cổ họng đau rát không phát ra tiếng đều là nhân chứng trực tiếp nói với anh rằng, đêm qua là thật.
Môi anh vẫn hơi sưng, đầu gối ửng đỏ, lúc cong chân lên phần bắp đùi bên trong đau tới mức làm anh cau mày lại, đấy là còn chưa kể đến những dấu hôn trải dài từ xương quai xanh đến ngực rồi đến eo sườn, thậm chí là còn phủ đầy bên háng.
Mãnh liệt đến mức khiến cho chủ nhân của cơ thể này cũng quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Cố Trù quá điên cuồng.
Đêm qua y không dày vò anh quá lâu nhưng động tác lại cực kì mạnh mẽ, mỗi lần thúc vào đều khiến Phó Chấp Viễn nhíu mày, thoải mái và đau đớn như cùng nhau ập tới làm anh không chịu được rên lên. Tiếng kêu của anh sẽ khiến Cố Trù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-on-chut-nao/1026518/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.