Chuyện buổi tiệc hôm trước lớn như vậy, ngày hôm sau mọi người vừa bước vào công ty đã bán tán xôn xao.
Nhân viên 1 "Biết chuyện gì chưa, Trân Châu phòng thư kí, biết không?"
Nhân viên 2 "Có đồ ăn à, phòng thư kí muốn uống trà sữa liên quan gì mà nói."
Nhân viên 1 "Trong đầu toàn đồ ăn à, cô Trân Châu đó hôm qua bị..."
Trân Châu đến bàn việc của mình liền nằm dài xuống. Saint đúng lúc đến phòng thư kí đưa tài liệu thấy vậy liền lại an ủi vài câu "Không sao đâu, rồi mọi người cũng quên à."
Trân Châu không đáp lại gì, chỉ thở dài một cái. Được Saint an ủi cô cũng cảm thấy vơi đi được phần nào. Công ty này chuyện lớn nhỏ gì mà chưa từng xảy ra chứ, chuyện của cô một thời gian sau rồi mọi người cũng quên, chỉ là nhất thời không chịu đựng được.
Thư kí Hân linh cảm được mỗi lúc cô không tập trung làm việc thì đều bị Mr. Tùng nhìn thấy bắt lỗi. Đang suy nghĩ không biết nên làm gì để an ủi Trân Châu thì Mr. Tùng đi ra nhìn thấy cảnh đó, thư kí Hân đứng thẳng dậy nói "Giám đốc cần gì."
Mr. Tùng lớn tiếng "Lúc nãy tôi gọi mãi cô không trả lời, điện thoại trên bàn làm việc để trang trí à."
Thư kí Hân nói "Tôi xin lỗi."
Mr. Tùng bất mãn xoay người tự đi pha cà phê cho mình. Anh đi đến trước cửa thì nghe vài nhân viên nhiều chuyện việc của Trân Châu liền hiểu ra. Khi anh bước vào, đám nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433431/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.