[Tôi có sự kiêu ngạo của riêng mình nên khi gặp mặt cậu đừng nói kiêu ngạo thì có tác dụng gì, có ăn được không.] 
[Niềm kiêu hãnh của tôi chính cậu. Cậu có một cuộc sống vui vẻ thì tôi sẽ có một cuộc đời đầy tự hào.] 
Đông Hằng nhìn đồng hồ đã nhiều lần, phía cửa vẫn chưa có động tĩnh. Hôm nay Saint vốn không tăng ca, về muộn cũng không báo trước. 
Đông Hằng chủ động gọi cho Saint xem rốt cuộc cậu đang làm gì. 
Saint nói "Alo." 
Đông Hằng không nói gì, chỉ muốn nghe cậu giải thích. Saint nhìn Trân Châu và Blue rồi ra bên ngoài "Em đang ở với bạn quên mất báo anh." 
Đông Hằng nhỏ giọng "Chuyện gì mà gấp đến nỗi quên cả gọi về nhà?" 
Saint nói "Bạn em vừa chia tay bạn trai." 
Đông Hằng rũ mắt "Em đang ở đâu?" 
... 
Đông Hằng bước vào một quán karaoke, tìm số phòng Saint nói trong điện thoại. Anh cùng một người bạn bước vào "Saint." 
Saint đi nhanh lại kéo tay anh "Lưu Minh ở nhà một mình không sao chứ?" 
Đông Hằng kéo tay Saint để cậu nhìn đồng hồ của bản thân. Anh định mang Lưu Minh đi theo nhưng đến giờ phải ngủ rồi. 
Saint biết bản thân có lỗi liền nghiêng đầu tránh né, nhìn người đang đứng phía sau anh "Đây là..." 
Đông Hằng cười nói "Bạn cùng làm ở bệnh viện, bác sĩ gây mê rất nhiều ưu điểm." 
Saint nhìn người kia, vẻ mặt nghi ngờ "Nhìn anh ấy giống như rất hay đến bar ý, kiểu rất rành phụ nữ." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433373/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.