Trên gương mặt Cố Hằng vẫn treo ý cười,từ lâu đã quá quen với những câu hỏi đấy của cô.Anh mở nắp lon bia rồi đưa về phía của cô.
-Cậu uống một lon thôi.
Du Giản Mẫn nhận lấy,trên gương mặt vẫn là sự hóng hớt kia.
-Được rồi,cậu mau kể đi. Tớ có biết người kia không?
Cố Hằng cười khẩy một tiếng,một nấc liền uống hết.Anh lại mở lon thứ hai nốc cạn,Du Giản Mẫn trông thấy thì liền khó hiểu.Tửu lượng của Cố Hằng không tốt lắm thế mà lại uống một vèo như thế.
Hẳn là cậu ấy có rất nhiều nỗi buồn không thể giãi bày.Du Giản Mẫn ngăn lại Ion thứ 4 của Cố Hằng.
-Vậy được rồi,cậu uống một lúc nhiều như thế không tốt.
-Um.
Anh hơi ngưng lại,đáy mắt thoáng hiện rõ vẻ thâm trầm giọng còn có chút khổ so.
-Tớ định sẽ quên cô ấy,không muốn tiếp tục yêu thầm nữa.
-Tại sao?Cậu bày tỏ với cô ấy chưa?
Cố Hằng lại cười khẽ một âm rất nhỏ,anh bất lực lắc đầu.Trong đôi mắt vốn là sự tự tin nhưng lúc này lại trở nên hèn nhát.
-Không,tớ sẽ không bày tỏ.Biết trước đáp án rồi mà tớ tự tìm đường lui cho mình thôi.
Một Cố Hằng hèn mọn như lúc này không hề giống dáng vẻ thanh cao thường ngày.Du Giản Mẫn không rõ sự tình bên trong nhưng cô lờ mờ đoán
được,giọng liền e dè cất lên.
-Cô gái đó có người mình yêu rồi sao?
Ngay khi câu nói mềm mỏng của cô cất lên,Cố Hằng lúc này mới đối diện với đôi mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-no-buong-tay/3647208/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.