Thầm Lạc Dịch rời khỏi quán bar thì đã là tối muộn.Một mạch liền lái xe trên đường cao tốc.Màn hình di động vẫn mở sáng,một bức ảnh được anh để liền 4 năm không đổi.
Bên ngoài cửa kính những ánh đèn đường vàng nhạt liên tục lướt qua trên gương mặt của anh.Một đường phân chia hai ngả,nửa gương mặt được chiếu sáng nửa còn lại chìm vào bóng tối trong khoang xe.Toàn thân anh phủ một tầng khí lạnh lẽo,nặng nề như tu la vừa bò ra khỏi địa ngục.
Rốt cuộc thì anh đã hiểu tình yêu quan trọng đối với anh như thế nào.Thời gian không có cô bên cạnh đã khiến anh sáng suốt trong một số vấn đề. Tâm trí liền nhớ lại đoạn kí ức vào bốn năm trước khi anh cùng Tô Khanh trò chuyện.
Có lẽ quãng thời gian đầu khi Du Giản Mẫn rời đi, anh liên tục uống rượu.Thậm chí là không thể ngủ yên giấc, tinh thần sụp đồ như một cái xác không hồn.Một người mẹ vô tâm như Tô Khanh lại chạy đến quan tâm anh.
Đấy chính là thời gian anh nhận được sự quan tâm từ người mẹ sau nhiều năm. Bà không nói quá nhiều,chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt vô cảm đấy của anh.Người ta thường nói,con do mình đẻ ra,tính tình như nào thì người làm mẹ đều nhìn rõ.Thậm chí bà không ở cạnh anh nhiều năm nhưng lại hiểu anh đến bất ngờ.Bà biết rõ cảm xúc không rạch ròi kia của anh.
Thẩm Lạc Dịch nhớ đến câu nói kia của bà.Đó là lần đầu tiên,bà nói chuyện lâu như thế với anh.
-Nếu con cảm thấy ở cạnh ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-no-buong-tay/3646504/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.