Hàn Niệm lắc đầu, anh lại gật đầu, "Nếu em không uống say sẽ không nóinhững lời này với tôi. Thứ nhất, tôi không biết Phương Lượng gì đó, làem nói cho tôi biết, tôi mới biết, thứ hai, Phương Lượng dùng nó để đổilấy tiền đồ, mà tôi là người mong Hàn Phục Chu xuống địa ngục hơn aihết, có lẽ tôi và ông ta sẽ hợp tác để hai bên đều có lợi."
"Hàn Niệm, em nghĩ sao?" Anh giễu cợt.
"Ông ấy vô tội." Hàn Niệm cắn môi dưới trắng bệch, "Ba em bị người ta hãm hại."
"Vậy không phải người hãm hại là tôi sao?" Đường Diệc Thiên cảm thấy hết sức buồn cười, "Em nói những điều này với tôi không phải vô lý hơn sao?"
"Anh sẽ không thực sự muốn ông ấy chết." Hàn Niệm nhìn anh, đôi mắt màu đenđậm giống như mực không tan ra được, "Ông ấy là ba em, anh sẽ khôngthực sự muốn ông ấy chết."
Đường Diệc Thiên tránh né ánh mắt cô,"Không, tôi còn mong ông ta chết hơn bất cứ ai." Anh đứng dậy, cô khôngthấy được nét mặt của anh, "Tôi không thể đồng ý với em điều này, cũngkhông cho được."
"Nhưng em chỉ cần điều này." Hàn Niệm ngẩng mặt nhìn anh, gần như nghẹn ngào, "Bởi vì anh biết mất đi ba có cảm giác thế nào..."
Đường Diệc Thiên nở nụ cười cay đắng, "Hoá ra em vẫn nhớ tôi đã mất đi ba."
* * *
Năm ba Đường Diệc Thiên Đường Khải xảy ra tai nạn, anh mới hai mươi tuổi.Thiếu niên vừa trưởng thành, vẫn còn ở tuổi khờ dại. Đó là vào đầu mùahạ, anh học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922307/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.