Ngày thi vàotrường cao đẳng kết thúc, Hàn Niệm vừa đi ra khỏi trường thi thì thấy xe của Đường Diệc Thiên đậu ở đường đối diện. Cô vừa nhảy vừa nhúng điqua, gõ cửa sổ xe.
Tay phải anh chống đầu đặt lên vô-lăng ngủ gật, bị gọi cô tỉnh lại.
Hàn Niệm mở cửa xe ngồi vào, chọc chọc vào vết tích vì đè ép mà đỏ ửng trên gò má anh, "Sao anh lạiđến đây?" Cô nhớ hôm nay Đường Diệc Thiên đi bàn chuyện làm ăn ở thành phố khác với ba anh Đường khải. Tháng trước vừatrải qua sinh nhật hai mươi tuổi, Đường Diệc Thiên bắt đầu tiến hànhtích luỹ kinh nghiệm để làm người thừa kế của anh.
"Hôm nay em thi xong rồi, không nên dẫn em đi chúc mừng sao?" Anh cười rồi đưa tay cài dây an toàn cho cô.
Hàn Niệm nhìn thấy dưới mắt anh thâm đen, mày hơi nhíu lại, lập tức hỏi, "Anh không ngủ được sao? Anh về hồi nào?"
Anh nâng tay xem đồng hồ, "Năm giờ sáng lái xe về, đến khoảng nửa tiếng. Tới kịp thời gian."
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đường nét bên sườn mặt của anh vô cùng vững vàng, khuôn mặt đầy chiều sâu,khóe miệng giương lên mỉm cười không giấu được sự dịu dàng cưng chiều.Hàn Niệm nghe rõ tiếng tim đập như sấm của mình, cô rất sợ...bị anh nghe thấy.
"Muốn đi đâu?" Đường Diệc Thiên khởi động xe, hỏi nấm hương nhỏ của anh.
"Sao anh không hỏi em thi thế nào?" Hàn Niệm cúi đầu vặn tay, giọng nói hơi run rẩy.
"À, xem ra cũng không tệ." Anh đạp chân ga,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922305/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.