Đường Diệc Thiên đưabọn họ đến dưới nhà trọ, Hàn Niệm ôm Diệu Linh vào thang máy. Trên đường về Diệu Linh đã ngủ thiếp đi, lúc này thức dậy mở mắt ra nhìn bốn phía, đột nhiên hỏi, "Mẹ, chú đâu?"
"Chú về nhà rồi." Hàn Niệm cưng chiều xoa đầu thằng bé, "Diệu Linh cũng phải về nhà."
"Mẹ...con thích chú đó." Con nít lúc nào cũng ngây thơ và thẳng thắn, thích vàkhông thích, viết thẳng lên mặt, còn dám nói thẳng ra.
"Vì chú mua đồ chơi cho con, mời con đi ăn gà chiên và coke sao?" Hàn Niệm tức giận nói.
Diệu Linh thẹn thùng cười khanh khách, "Khà khà, nhưng mà mẹ ơi, dù sao concũng không có ba, nhiều chú chơi với con, con sẽ không muốn ba nữa."
Hàn Niệm sửng sốt trong chốc lát, cô đột nhiên phát hiện thằng bé trưởngthành nhanh hơn sự tưởng tượng của cô, thằng bé biết, hiểu, càng ngàycàng nhiều, có lẽ ngày đó sẽ tới sớm hơn so với dự liệu của cô.
* * *
Vừa bước vào cửa, Hàn Niệm lập tức thấy Hạ Đông Ngôn ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt tối sầm. Trên mặt anh viết năm chữ to sáng loáng...anh, đang, rất, mất hứng!
Nhưng anh mất hứng không phải là trạng thái rấtbình thường sao? Nên Hàn Niệm lịch sự nhìn thoáng qua, rồi ôm Diệu Linhvào phòng ngủ của thằng bé trước.
Cô vừa đóng cửa, khuôn mặt tứcgiận của Hạ Đông Ngôn cũng tìm đến trước mắt cô, hơn nữa trong mắt cònđầy hờn tủi giống như oán phụ trong khuê phòng, "Tiểu Niệm Niệm, sao mẹanh nói với anh, em nói em sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922297/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.