Thứ sáu ngày đó,sau hai giờ chiều Đường Diệc Thiên kết thúc một ngày làm việc. Đó là một ngày nắng hừng hực, anh rót cho mình một ly trà, vừa uống một hớp,trong đầu lại nhớ đến vật nhỏ uống một hớp coke là có thể vui vẻ nửangày.
Dáng vẻ vui sướng khi ăn của thằng bé, thực sự là giống mẹ nó như đúc.
Anh không biết đôi mắt mình đã dịu xuống, nâng tay nhìn đồng hồ. Anh đặtchiếc cốc qua một bên, quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Anhkhông biết tại sao mình lại nhớ tới Diệu Linh, lái thẳng xe đến đườngHoài Hải, anh đột nhiên nhớ tới năm nay mình đã ba mươi tuổi, ở tuổi bamươi, anh cũng hy vọng có một gia đình, có một đứa con.
Nhưng anh không ngờ, Diệu Linh cũng hỏi anh câu đó.
Tìm người gọi điện thoại cho viện trưởng, Đường Diệc Thiên đi vào nhà trẻmột cách thuận lợi, Diệu Linh đang ở trong lớp cây táo học vẽ, thằng bévừa vẽ vừa hỏi Đường Diệc Thiên, "Chú, nhà chú có bạn nhỏ nào không ạ?"
"Không có." Đường Diệc Thiên cảm thấy vô cùng thất vọng, trong khi Hạ Đông Ngôn có một đứa con như vậy.
"Không sao." Diệu Linh an ủi, "Hạ Đông Ngôn cũng không có..." Thằng bé vẽ thêm một con sâu lên quả táo của mình, rồi cười rộ lên.
Đường Diệc Thiên chợt ngẩn người, anh nhớ anh chưa hỏi Diệu Linh một câu hỏi, "Diệu Linh, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
(Lúc trước vì không có cảm tình vs nhau nên xưng chú-cháu bây giờ đổi lại là con)
"Tháng sau ba tuổi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922295/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.