Đã biết trước mọichuyện, Hàn Niệm cũng không lo sợ, đời người có nhiều chuyện không biếtnhư thế, nếu ngay cả biết trước mà còn trở tay không kịp, cô đã sớmkhông thể chống đỡ đến bây giờ.
"Hàn Niệm, con cũng biết tình hình bây giờ đã sớm không còn như trước rồi..."
"Lát nữa con còn có việc, ngại quá, đi trước."
"Nếu trong cuộc sống có gì khó khăn con có thể đến tìm chú, nhưng có một số việc thật sự không thể."
...
Cô cười nhạt, bình tỉnh hơn bao giờ hết, lễ phép nói lời tạm biệt vớigương mặt quen thuộc này. Hàn Phục Chu xuống ngựa, ảnh hưởng rất rộng,trong thành phố J gần như là thiết lập lại. Nhà họ Hàn cũng tránh khôngđược ảnh hưởng, có lương tâm đưa tay giúp đỡ một chút, làm một số việckhông đáng nhắc tới, trước đó Hàn Niệm đã chuẩn bị nhiều mặt, bị ĐườngDiệc Thiên tạo áp lực nhẹ lập tức hoá thành công dã tràng.
Sức uy hiếp của Đường Diệc Thiên còn đó, Hàn Niệm đang cầm cục gạch vàng màkhông ai dám đón lấy. Thảo nào anh lại muốn giúp mình xác nhận, anh đãsớm dự liệu được dù anh cho cô câu trả lời, cô cũng bất lực.
HànNiệm đột nhiên nghĩ đến một người. Cô một thân một mình, lợi thế duynhất chính là bản thân, mà trên thế giới này, thực sự có một người, cũng để ý đến cô như Đường Diệc Thiên.
Lâm Thư Văn đi vào quán cà phê yên tĩnh ít người, lịch sự hỏi, "Tiểu thư, cô còn muốn đi gặp ngài ấy không?"
Gặp người quen, Hàn Niệm cười khách sáo, "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922291/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.