Đầu tháng ba, hoa anh đào lặng lẽ nở rộ.
Đi từ hẻm nhỏ phía sau ra, có một con đường dốc, hai bên đường đều là câyanh đào, mỗi dịp đầu xuân, trên đường có đủ loại hoa. Anh đào nở rộ, rất rực rỡ cũng rất vội vã, chỉ bất cẩn không để ý, sẽ bỏ lỡ một mùa ngắmhoa.
Đã lâu Hàn Niệm không đi qua con đường có hoa anh đào này,ngày xưa mỗi mùa hoa anh đào nở rộ, Đường Diệc Nhu sẽ hẹn mình đi ngắmhoa dạo phố. Cô quay đầu hỏi anh, "Diệc Nhu...ở nghĩa trang nào?"
Người đi sau lưng cô hơi dừng chân lại, sau đó thấp giọng nói, "Ở thành phốT. Chồng và con của con bé thường đến thăm nó." Lúc Hàn Niệm bỏ trốn,cũng là lúc em gái Đường Diệc Nhu của anh vừa kết hôn. Đường Diệc Nhu là bác sĩ khoa chỉnh hình của bệnh viện An Nhân ở thành phố T, gả cho bácsĩ ngoại khoa Lộ Phi, sau khi kết hôn chưa đến một năm, bị một ngườibệnh có thần kinh thất thường sát hại.
Hàn Niệm về nước nghe thấy tin này vô cùng ngạc nhiên, bất luận trong lòng cô hận Đường Diệc Thiên đến cỡ nào, cũng không hy vọng người nhà anh có chuyện ngoài ý muốn.
"Em muốn đi thăm con bé sao?" Đường Diệc Thiên hỏi.
Hàn Niệm lấy điện thoại ra xem giờ, đã ba giờ chiều, "Bây giờ đi...kịp không?"
Anh dắt tay cô, "Có gì không kịp chứ."
Hàn Niệm chưa từng đến thành phố T, không biết đi cụ thể bao xa, nhưng nghe giọng điệu của anh hình như không xa lắm, cũng không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922259/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.