Lúc Hàn Niệm đến xem như là bị áp giải tới, cho nên không có hành lý gì, đến mặc quần áo thế nào thì đi mặc quần áo thế nấy.
Đường Diệc Thiên nhìn cô mặc từng cái quần cái áo vào, hận không thể xong lên xé nát hết quần áo của cô, chỉ là muốn thôi.
Cuối cùng mặc xong tất cả, cô chìa tay về phía anh, "Đưa điện thoại cho tôi."
Đường Diệc Thiên đưa điện thoại ra, ngoài cửa sổ tối đen, chỗ này xa như vậy, lại trễ thế này, anh không nghĩ cô có thể đi được.
Hàn Niệm nhận điện thoại rồi mở máy, sau đó bấm một dãy số, điện thoại kếtnối được, cô không tránh né, nói chuyện trước mặt Đường Diệc Thiên, "HạĐông Ngôn, anh đến đón em đi."
Cúp điện thoại, Hàn Niệm nhìnthoáng qua khuôn mặt lạnh lẽo của Đường Diệc Thiên nói, "Anh không cầnlo lắng tôi đi thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đuổi tôi đi trong đêm khuya."
Cô cột mái tóc dài lên, sau đó búi gọn ở sauót, cả người thoải mái và gọn gàng, "Được rồi, Đường tiên sinh có thểnghĩ ngơi rồi, tôi xuống lầu chờ xe."
* * *
Hơn nửa đêm,Hạ Đông Ngôn đã ngủ từ sớm, bị cuộc điện thoại của cô đánh thức, dụi mắt xoay người xuống giường. Tiếng động của anh hơi lớn, Diệu Linh ngủ bêncạnh anh bị đánh thức.
"Chú đang làm gì vậy?" Tiểu Diệu Linh dụi mắt, ngủ mơ màng, giọng nói cũng lơ mơ.
"Đi đón mẹ con." Hạ Đông Ngôn trả lời, vội vàng lấy quần mặc vào, "Con ngoan ngoãn ngủ đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922257/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.