Cuối cùng Diệu Linhcũng bình phục và xuất viện, sáng sớm Hạ Đông Ngôn đến giúp thu dọn nàykia, thay vì nói đến giúp đỡ, không bằng nói bắt buộc phải đến. Anh bịđuổi ra khỏi nhà chỉ có thể ăn nhờ ở đậu trong nhà trọ của Hàn Niệm.
Hộp Lego to mà Đường Diệc Thiên mang đến, bị Hàn Niệm để ở góc cửa, Hạ Đông Ngôn xách lên hỏi cô, "Cần nữa không?
Diệu Linh không dám lên tiếng, lén nhìn hộp Lego, trong mắt đầy tiếc nuối.Hàn Niệm mềm lòng, vẫy tay nói, "Mang về đi, không cần lãng phí."
Mắt của tiểu Diệu Linh sáng lên trong tít tắc, giống như ngọn nến đốt lênsáng ngời trong đêm. Nhưng thằng bé không dám vui quá mức, chỉ dám cườilén. Hàn Niệm không muốn làm con sợ, sờ đầu của nó, nhẹ giọng dỗ dàng,"Về nhà kêu chú Hạ ghép với con được không?"
Diệu Linh còn chưagật đầu, Hạ Đông Ngôn ở bên cạnh đã khóc lóc, "Nữ hoàng! Tha cho anh đi! Anh thực sự không biết! Từ nhỏ đến giờ anh chỉ biết chơi game! Khôngbiết chơi mấy mô hình cơ giới này đau! Thành tích học tập cũng vậy! Anhđạt tiêu chuẩn học sinh cặn bã...!"
Hàn Niệm liếc xéo anh một cái, "Vì không đi học!"
Hạ Đông Ngôn tiếp tục kêu rên, "Có học cũng vậy thôi!
* * *
Con nít hết bệnh, có tinh thần, sẽ lập tức nhớ đến chuyện vui chơi. DiệuLinh cũng vậy, từ lúc mẹ đưa thằng bé đến nhà Hạ Đông Ngôn, thằng békhông được đến nhà trẻ nữa, sau đó lại bị bệnh, thằng bé vô cùng nhớ cầu trượt thật trơn ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922253/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.