Không phải mình, cũng không phải nhà họ Hạ, Đường Diệc Thiên rất tò mò, rốt cuộc Hàn Niệm tìm ai giúp đỡ. Không phải anh tự kiêu là mình có thể một tay che trời,nhưng anh không nghĩ ra ngoài Hạ Đông Ngôn, hiện nay còn ai vì Hàn Niệmmà đối nghịch với mình.
Đường Diệc Thiên không muốn vợ mình đi ra ngoài cầu xin người khác. Cô kiêu ngạo trước mặt mình, lại hạ mình ởchỗ người khác, người anh nâng niu như công chúa, lại cúi đầu với ngườikhác, chuyện này làm anh cảm thấy không thoải mái.
Đường DiệcThiên thà rằng người giúp đỡ Hàn Niệm là Hạ Đông Ngôn, ít nhất ở chỗ HạĐông Ngôn Hàn Niệm sẽ không cần hạ mình, mà Hạ Đông Ngôn cũng sẽ khônglấy điểm yếu ra chiếm lợi của Hàn Niệm.
Tiếc là Hạ Đông Ngôn không có khả năng đó, cho nên Đường Diệc Thiên chỉ có thể buồn phiền.
Thực sự rất bực, ngay cả Diệu Linh anh cũng không thể gặp.
Lâm Thư Văn gõ nhẹ lên cửa mấy cái, ngắt ngang suy nghĩ của anh.
"Đã điều tra qua Phương Lượng, tư liệu trong tay ông ta nói về một trậnthảm họa sạt lỡ đất lớn ở phía tây nam 424 hai mươi năm trước. Lúc đóPhương Lượng làm việc ở huyện chỗ tai nạn, huyện trưởng là Hàn Phục Chu. Sau đó vì Hàn Phục Chu mở hoạt động cứu tế bà con, lên chức thị trưởngcủa thành phố M."
Thành phố M là thành phố nhỏ mà Hàn Niệm lớnlên, ở phía tây nam Vân Nam giáp với Miến Điện. Đường Diệc Thiên từngnghe Hàn Niệm nói về rất nhiều chuyện thú vị ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922246/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.