Sau hai giờ chiều,Hàn Niệm đến đường Bình Hải. Diệu Linh nhớ Hạ Đông Ngôn đã từng dẫn mình đến đây. Lần đó mẹ đi rất lâu, nó vừa khóc vừa ầm ĩ, Hạ Đông Ngôn đãnói sẽ dần nó đi tìm mẹ, kết quả là thấy bà ngoại sói ở đây hung dữ vớimẹ!
"Mẹ, đây là đâu ạ?"
Hàn Niệm hít sâu vào một hơi, dắtthằng bé đi vào, đi từng bước vào chỗ cũ, giống như đi vào thành trì đầy bụi gai, nhưng lúc này, cô còn dẫn theo con đi vào.
Diệu Linhkhông có cảm nhận giống mẹ, chỉ cảm thấy cái sân vừa lớn vừa đẹp, nhànhìn cũng rất tốt, "Mẹ! Có ao nhỏ kìa! Có cá không ạ?"
Thằng béhồn nhiên không biết, không biết Hàn Niệm vừa mừng vừa lo, cô không nóichuyện gì cho Diệu Linh biết cả, vì cô nghĩ, Đường Diệc Thiên có tànnhẫn lại với mình, cũng sẽ không làm tổn thương đến con, vậy để DiệuLinh không biết gì thì tốt hơn. Để thằng bé vui vẻ tự do, còn hơn làhoảng sợ giống mình.
Bà Trần mở cửa, nói đại khái là Đường DiệcThiên đã nói với bà chuyện mình sẽ dẫn con tới, bà thấy Diệu Linh cũngkhông ngạc nhiên, ngược lại vô cùng vui vẻ, ôm lấy thằng bé hôn khôngngừng, "Diệu Linh, bà có làm khoai môn với đường, con có muốn ăn không?"
"Dạ!" Trước giờ Diệu linh không sợ người lạ, bà Trần ôm cũng không né, "Bà, nhà bà thật lớn!"
"Ha ha, không phải nhà ba, là nhà của Diệu Linh," Bà Trần cười nói.
Diệu Linh quay đầu qua hỏi mẹ, "Mẹ, là nhà của chúng ta sao?"
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922236/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.