Sáng hôm sau ĐườngDiệc Thiên tỉnh, giường đã trống không. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòngnhìn, Hàn Niệm đang đút Diệu Linh ăn dưới lầu. Trên mặt đều là nụ cườitự nhiên, giống như cuộc sống của cô thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
Kỹ xảo biểu diễn của cô thật tốt!
Một quyền của Đường Diệc Thiên nặng nề dừng tay vịn bằng gỗ, một tiếng nặng nề. Cô không cười, anh tức giận, cô cười, anh càng tức hơn.
Diệu Linh thấy ba đứng trên lầu, vui vẻ gọi anh, "Ba cũng rời giường rồi à! Diệu Linh là người đầu tiên!"
Đường Diệc Thiên mỉm cười đi xuống lầu, ba hiền từ, mẹ dịu dàng, con hồnnhiên đáng yêu, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Hàn Niệm nhìn tất cả, cười động lòng người hơn.
Bà Trần cũng múc thêm cho Đường DiệcThiên một chén cháo nữa, đưa một đôi đũa ra, "Hàn Niệm hầm cháo khôngtệ, tay nghề còn tốt hơn bà già này nữa."
Trong tiểu viện dướichân núi, Đường Diệc Thiên từng nếm thử cháo của Hàn Niệm, mấy ngày ngắn ngủi giống như một trận pháo hoa rực rỡ, chợt sáng chợt tắt. Anh cườiyếu ớt hỏi Diệu Linh, "Ba đưa con đi nhà trẻ chịu không?"
"Dạ!" Diệu Linh lập tức gật đầu, "Ba có thể dắt con vào lớp không? Sau đó nói với tất cả các bạn, ba là ba con!"
"Vậy ba và mẹ cùng dắt con đi được không?" Đường Diệc Thiên nói xong đưa mắt nhìn về phía Hàn Niệm, anh muốn bắt được một chút bất an trên khuôn mặt tự nhiên của cô, dùng để chứng minh kỹ xảo biểu diễn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922234/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.