Bảy giờ sáng, là Hàn Diệu Linh, à không, thời gian bạn học Đường Diệu Linh rời giường. Tuy từ lúc đi nhà trẻ đến giờ đã có rất nhiều ngày thằng bé dậy sớm, nhưng mỗi sáng dậy thằng bé đều làm nũng với mẹ, lăn mấy vòng trên giường, mới mè nheo bò dậy.
Nhưng người hôm nay kêu Diệu Linh rời giường không phải là mẹ, mà là hiệp khách sâu bọ!
"Diệu Linh, mau rời giường đi con!" Đường Diệc Thiên mở cửa phòng, đi tới gọi con trai.
"Dạ..." Diệu Linh dụi mắt, giọng nói thô lỗ không chút nhẹ nhàng, nó không muốn rời giường đâu! Cọ xát cái mông nhỏ, rồi chui cả người vào trong chăn mềm, "Con không muốn rời giường!"
Thực ra thấy con trai ngủ say, Đường Diệc Thiên cũng không nỡ gọi Diệu Linh rời giường, nếu không phải bà xã đại nhân có lệnh, anh cũng muốn xốc chăn lên ngủ với con trai! Nhưng bây giờ, Đường Diệc Thiên cũng hết cách nên đưa tay xốc chăn lên, kéo Diệu Linh ra, "Trễ giờ đến nhà trẻ rồi đó con!"
Tay ba vừa cứng vừa thô, nắm lấy cái chân nhỏ vừa ú vừa ngắn của Diệu Linh, giống như đang cầm cục thịt mềm, Đường Diệc Thiên không nhẫn tâm dùng sức, Diệu Linh thông minh rụt lại, hai tay ôm đầu gối, co mình lại thành một cục, "Không, không dậy..."
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Tại sao không dậy?" Đường tiên sinh hỏi, "Dậy ăn bánh bao hấp con thích nhất chịu không?"
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Ừ, bánh bao hấp da mỏng nhiều nước, đúng là tối hôm qua trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922163/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.