Rửa tay xong xếp hàng đến nhà ăn, Diệu Linh ngồi chỗ bên cạnh Tiểu Bàn, cô giáo lấy cơm cho các bạn nhỏ trước, sau đó đơm đồ ăn, ăn cơm xong sau đó mới ăn canh.
Khẩu vị của Tiểu Bàn rất tốt, dùng muỗng nhỏ bỏ đủ thứ đồ ăn vào trong cơm, trộn lên rồi ăn. Còn Diệu Linh, ăn cơm một cách thong thả, trước tiên chia cà chua và trứng gà ra, sau đó cũng chia cà rốt và thịt ra. Sau khi phân ra xong, thằng bé bắt đầu ăn cà rốt, sau đó là cà chua, tiếp theo là ăn trứng và thịt.
Nhưng kế hoạch của Diệu Linh hoàn hảo đến cỡ nào cũng quên mất tiết tấu chậm rì của mình hoàn toàn không đuổi kịp Tiểu Bàn! Lúc Diệu Linh còn đang ăn cơm, Tiểu Bàn đã ăn xong một chén cơm, nâng tay xin cô giáo thêm một muỗng nữa.
Mà lúc Diệu Linh bắt đầu ăn trứng gà, Tiểu Bàn đã ăn no, đưa tay muốn canh. Lúc này Diệu Linh mới sốt ruột! Nếu Tiểu Bàn ăn canh xong, mình chưa ăn cơm xong phải làm sao bây giờ!
Thằng bé nhanh chóng nhét hai miệng lớn trứng gà và cơm, vẫn chưa kịp nhai đã nuốt xuống, ăn quá nhanh, lập tức bị nghẹn," Khụ khụ khụ khụ..."
Cô giáo nghe thấy tiếng, chạy nhanh đến xem tình hình. Đầu tiên là vỗ lưng giúp Diệu Linh thuận khí, sau đó ân cần múc thêm một chén canh đưa đến miệng thằng bé, "Nè con, uống một miếng sẽ đỡ hơn."
Cải bó xôi màu xanh lay động trên mặt, phía dưới ẩn giấu sự nguy hiểm, khó ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922158/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.